Chương 1156 Ỷ thiên vạn lý tu trường kiếm
Chương 1156
Chuyện khiến lão đạo sĩ ăn năn nhất cuộc đời này, là ở trên lịch sử, bất luận Hạo Nhiên Thiên Hạ Nho gia chính thống, hay là Thanh Minh Thiên Hạ Đạo gia tọa trấn, chỉ cần có đạo nhân từ Chân quân chen thân thiên quân, bất luận là mạch nào trong ba mạch, đều có thể mời được chưởng giáo tổ sư đích thân tới, tự tay giao cho đạo bào, đạo quan và một món tín vật, nhưng mà Quan Diệu thiên quân tuy là một vị thiên quân mới nhất của Hạo Nhiên Thiên Hạ, nằm trong đạo thống, lại không có thể chính mắt nhìn thấy vị đại chưởng giáo rời khỏi Bạch Ngọc Kinh, hàng lâm tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này. Lão thiên quân không dám tự tiện phỏng đoán, nhưng Thái Bình Sơn từ trên xuống dưới, đều phán đoán loạn xị một phen, vì thế tông chủ Thái Bình Sơn, còn cố ý chạy tới tòa thư viện ở nơi cực bắc Đồng Diệp Châu một chuyến, thăm dò hỏi han, có phải có vị nào trong số các thánh nhân Nho gia được cung phụng ở Văn miếu gây khó dễ, mới khiến cho chưởng giáo mạch này của bọn họ không thể xuất hiện hay không.
Vị sơn chủ thư viện kia cũng là người sảng khoái, lười nói vòng vo với tông chủ Thái Bình Sơn, cười hỏi lại, hai vị chưởng giáo còn lại có khả năng có "Đãi ngộ" này, nhưng mà với tình hương khói giữa đại chưởng giáo một mạch đạo thống các ngươi và Nho gia chúng ta, lão nhân gia hắn muốn đến Hạo Nhiên Thiên Hạ, ai sẽ cản lại?
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục này, lão thiên quân càng thêm buồn bực.
Càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ có thể là cảnh giới của mình chưa đủ cao, đại đạo vẫn còn nhỏ, cho nên chưởng giáo tổ sư cố ý gây khó dễ với mình.
Trước chiến dịch của Thái Bình Sơn, lão thiên quân còn có thể nghĩ nếu tương lai chen thân Phi Thăng cảnh, tóm lại sẽ có thể nhìn thấy chưởng giáo lão gia.
Hôm nay đã hoàn toàn trở thành hy vọng xa vời.
Hối hận cũng chẳng được gì, khó tránh khỏi tiếc nuối.
Lão đạo sĩ vừa định rời đi, Trần Bình An nói: "Cảm tạ lão Chân nhân!"
Lão đạo sĩ cười hỏi: "Vì sao lại cảm ơn ta? Là do ta đã vì Chung Khôi mà ngã cảnh?"
Vị lão thiên quân này lắc đầu, "Không cần đâu, đây là do Thái Bình Sơn mắc nợ hắn."
Trần Bình An trầm giọng nói: "Cảm ơn lão Chân nhân cùng Thái Bình Sơn, để ta hiểu được thần tiên trên núi, đối xử với nhân gian cũng có tâm địa hiệp nghĩa."
Tâm trạng lão đạo sĩ nhất thời trở nên tốt hơn, "Tốt thôi, chẳng ngờ tiểu tử ngươi cũng không khác Chung Khôi là mấy, cũng rất am hiểu công phu nịnh nọt."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Đây là lời nói thật lòng của ta."
Lão đạo sĩ cười nhìn về phía người thanh niên này, "Thật lòng nịnh nọt, mới khiến người ta thoải mái."
Lão đạo sĩ ngự phong rời đi.
Một cái đầu nhỏ dựa lên trên cửa sổ, lặng lẽ nhìn chằm chằm sân bên này.
Nói ra thì kỳ quái, Chung Khôi và lão thiên quân xuất hiện, trong dịch quán cũng không có người nào phát hiện, chỉ có Bùi Tiền cố lẽ là vô tình.hơn nửa đêm còn quan sát Trần Bình An trong viện.
Trần Bình An quay đầu nhìn phía Bùi Tiền, "Ngủ đi."
Không nói thì thôi, Trần Bình An vừa dứt nói, Bùi Tiền bèn đi lấy một chiếc ghế, tay chân lanh lẹ leo lên cửa sổ, nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất.
Trần Bình An hỏi: "Không ngủ được, chạy tới đây làm cái gì?"
Bùi Tiền nịnh nọt: "Ngủ không được, tới nói chuyện với ngươi một lát."
Trần Bình An khoát tay, nói mình muốn luyện tập quyền cọc, ngươi muốn đợi thì đợi.
Sau khi Bùi Tiền nhìn một nén nhang rồi cũng mệt rã rời, nói một tiếng với Trần Bình An, hít sâu một hơi, cao cao nhảy lên tiến về hướng cửa sổ phòng bên kia, nhắm chừng ý đồ bám hai tay lên trên cửa sổ trước, sau đó búng hai chân lên, cứ thể mà nhảy qua cửa sổ, sẽ rất uy phong.
Kết quả cằm đập mạnh lên trên cửa sổ.
Ngửa ra sau ngã xuống đất.
Trần Bình An quay đầu, không đành lòng nhìn thẳng.
Bùi Tiền ngồi ở trên đất, đưa tay che miệng lại, quay đầu đi, hai mắt đẫm lệ mông lung, lã chã chực khóc.
Trần Bình An đi qua, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm tay nó, nhìn nhìn, cười hỏi: "Còn đùa giỡn anh hùng khí khái sao?"
Trên khuôn mặt ngăm đen của tiểu cô nương, nước mắt tí tách tuôn rơi.
Trần Bình An đành phải ngừng cười, đõ nó đứng lên, "Có một tiểu cô nương cũng tương tự như ngươi, cũng hấp tấp bộp chộp như vậy, nhưng cô bé đó chịu đau giỏi hơn ngươi, nếu đổi thành là cô ấy, lúc này chắc chắn sẽ cười với ta, nói không chừng còn an ủi ta đừng lo lắng."
Trần Bình An bổ sung một câu, "Nhưng mỗi người mỗi tính, ngươi cũng không cần học cô ấy."
Hai người ngồi ở bên cạnh bàn đá.
Bùi Tiền chỉ dám hơi hơi há mồm, mơ hồ không rõ hỏi: "Cô ta tên là gì?"
Trần Bình An nói: "Cô ấy tên là Lý Bảo Bình, thích mặc áo bông đỏ, còn thích gọi ta là tiểu sư thúc."
Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thực sự thích cô ấy?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Trên đời này nào có tiểu sư thúc không thích Lý Bảo Bình?!
Cô ấy nói đúng.
Bùi Tiền im lặng không lên tiếng.
Trần Bình An hỏi: "Mới vừa rồi thấy ta tẩu thung luyện quyền, thế nào?"
Bùi Tiền vẻ mặt ngơ ngác, lần này không phải ngụy trang, không biết vì sao lại hỏi điều này.
Trần Bình An cũng cảm thấy nghi hoặc theo, "Ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện học lén?"
Bùi Tiền hỏi ngược lại: "Ta học ngươi đi đường lúc ẩn lúc hiện làm gì?"
Nó đứng lên, khí thế bừng bừng, giương nanh múa vuốt, lập tức làm bộ rút kiếm ra khỏi vỏ, hai ngón tay khép lại đâm lung tung, lát sau nhảy cóc mấy cái, còn có thể đánh ra một bộ vương bát quyền, khoe khoang một phen rồi nói: "Nếu muốn học đương nhiên ta sẽ đi học chiêu thức lợi hại nhất!"
Trần Bình An không cảm thấy có gì buồn cười, ngược lại thần sắc nghiêm túc.
Trên đường cái Ngẫu hoa phúc địa, Lục Phảng ngự kiếm.
Hiệu đại long của Trần Bình An.
Cùng với Thần Nhân Lôi Cổ thức đánh đuổi Chủng Thu.
Lẫn trong đó còn có một vài chiêu thức rải rác của ma đầu Đinh Anh.
Chưa nói tới giống nhau.
Nhưng mà.
Có người từng nói, luyện quyền không luyện chân, rước lấy quỷ thần cười chê. Nhưng nếu như là luyện quyền trực tiếp một bước dứt bỏ toàn bộ quyền giá, luyện ra chân ý thì sao?
Trong ấn tượng của Trần Bình An, chỉ có một người làm được như vậy.
Quả thế.
Trần Bình An hỏi một vấn đề: "Ban ngày ngươi nhìn chằm chằm Thiệu đạo trưởng, nhìn ra cái gì?"
Bùi Tiền không dám trả lời.
Trần Bình An nói: "Chỉ cần đừng nói dối, mặc kệ ngươi nói cái gì, cũng không sao hết."
Bùi Tiền lúc này mới nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy cái tên họ Thiệu kia, không có ý tốt, không phải thứ tốt đẹp gì."
Trần Bình An hỏi vấn đề thứ hai, "Lúc tối có phải ngươi có thể thấy vị lão đạo trưởng hay không?"
Bùi Tiền gật mạnh đầu.
Trần Bình An có chút bất đắc dĩ.
Đó là phương trượng thiên địa đại thần thông do Thái Bình Sơn tổ sư gia sử ra đó.
Trần Bình An hỏi lại, "Nếu về sau người luyện võ có tiền đồ, ngươi cảm thấy có người khi dễ ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào. Nói thật!"
Bùi Tiền do do dự dự, "Một quyền đánh hắn bán sống bán chết?"
Nhìn thấy Trần Bình An như là sắp tức giận, dứt khoát khiến vò đã mẻ lại càng sứt, hai tay khoanh trước ngực, thở phì phì nói: "Một quyền đánh chết tươi!"
Trần Bình An cười hỏi: "Nếu thật ra ngươi sai rồi thì sao?"