← Quay lại trang sách

Chương 1189 Mạch thượng hựu hoa khai

Chương 1189

Trần Bình An chậm rãi nói: "Hẳn là nói mỗi một lần chết, ta dùng một đồng tiền Kim Tinh lần nữa mời bọn ngươi đi ra từ trong họa quyển, thành tựu võ đạo tối cao sau này của các ngươi sẽ từ võ đạo mười một cảnh “Võ Thần cảnh” trong truyền thuyết rớt xuống mười cảnh. Ăn hai đồng, chỉ có thể trở thành tông sư cửu cảnh, gọi là Sơn Đỉnh cảnh, cũng là đỉnh cao võ đạo trong mắt võ phu thế tục."

Tùy Hữu Biên thần sắc bi thương, sát khí càng đậm.

Đã hận Chu Liễm, càng hận Trần Bình An, không cách nào ức chế.

Chu Liễm cười ha ha nói: "Đã hiểu rồi, cảm tạ thiếu gia giải hoặc cho lão nô."

Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài miếu: "Tùy Hữu Biên, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến, ta có lời muốn nói với ngươi."

Ở trong miếu, Tùy Hữu Biên ánh mắt băng lãnh.

Trần Bình An vẫn không quay đầu, bước qua bậc cửa: "Trong vòng một nén hương, ngươi không ra cửa tìm ta, ta sẽ đốt họa quyển, hai đồng tiền Kim Tinh ngươi nợ ta, có thể không cần trả."

Lúc này Tùy Hữu Biên mới mặt không cảm xúc đi ra khỏi miếu hoang, bước nhanh theo kịp bóng lưng đang đi trên sơn đạo.

Ngón tay Tùy Hữu Biên hơi động.

Trần Bình An vẫn chậm rãi tiến về phía trước, hờ hững nói: "Ngươi sẽ chết. Nếu ngươi thật muốn chết, trước lúc đó, ta có lời muốn nói cho ngươi nghe."

Tùy Hữu Biên im lặng.

----

Một khắc sau, Trần Bình An và Tùy Hữu Biên một trước một sau quay về miếu hoang.

Tùy Hữu Biên tuy sắc mặt cực khó coi, nhưng tâm cảnh tựa hồ có chuyển biến tốt, không còn nửa điểm sát khí, cũng không có tử chí điên cuồng muốn tất cả người trong miếu hoang bồi táng cho võ đạo sụp đổ của nàng.

Hai người lần nữa ngồi bên đống lửa.

Trần Bình An tiếp lấy chén cơm từ tay Bùi Tiền, bắt đầu ăn chén cơm trắng thứ hai trong đêm nay, nhóc ranh nịnh hót Bùi Tiền ngồi ở bên cạnh hắn, hai tay nâng lên một hộp rau dưa, Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, cười hỏi: "Các ngươi đến tòa thiên hạ xa lạ này, trong lòng có suy nghĩ gì không?"

Bốn người trầm mặc khoảnh khắc, Lô Bạch Tượng đi đầu mở miệng trước, cười nói: "Chuyện trong núi, hoa tùng ngâm rượu, xuân thủy pha trà, nguyện được đại tiêu dao."

Chu Liễm cười hắc hắc nói: "Thế gian động tình, không bằng giữa hè uống canh mơ trong chén sứ trắng, vụn băng đụng tường leng keng vang. Nguyện được mỹ nhân tâm."

Ngụy Tiện suy nghĩ một lát, nói câu phù hợp với thân phận khai quốc hoàng đế của hắn: "Giết hết trăm vạn binh, bảo kiếm còn vương mùi máu."

Bùi Tiền trừng mắt nói: "Lão Ngụy, đánh rắm à, ngươi không thể nói chuyện dễ nghe hơn được à?"

Ngụy Tiện gật gật đầu: "Lời này là câu thơ văn nhân Nam Uyển quốc tặng ta, nếu là chính ta ngâm thơ thì hẳn nên là... Mưa to ào ào rơi, củi gạo đều tăng giá. Lấy ghế làm củi đốt, nằm trên giường hoảng hốt."

Nghe vậy Bùi Tiền mới gật đầu cười nói: "Lão Ngụy, thơ này so vừa nãy thì hay hơn nhiều, ta nghe cũng hiểu được."

Ngụy Tiện cười thừa nhận, ừ một tiếng: "Năm đó có rất nhiều đại văn nhân nói rất thành khẩn, bảo ta quả thực có chút thiên phú văn chương."

Bùi Tiền nguýt mắt xem thường.

Trần Bình An nhìn Bùi Tiền ở bên cạnh, cười hỏi: "Chỉ còn lại ngươi."

Bùi Tiền kinh ngạc a một tiếng, thẹn thùng nói: "Ta đọc sách không nhiều, giờ còn chưa biết làm thơ."

Trần Bình An và một miệng cơm, kẹp một đũa rau dưa, cười nói: "Ta cũng không bắt ngươi làm thơ."

Bùi Tiền lại à một tiếng, thần thái phấn chấn: "Vậy ta thật có thể nói a, không được tức giận, không được mắng ta!"

Trần Bình An gật gật đầu.

Bùi Tiền lớn tiếng nói: "Ta muốn đọc quyển sách mỏng nhất, ăn món ăn đắt nhất, mắng người xấu nhất, đánh chó hoang nhất!"

Trần Bình An thiếu chút thì nghẹn.

Bùi Tiền thấy có vẻ không ổn, cảm thấy đại khái là chí hướng không đủ lớn, thoáng nhìn Hành Sơn trượng bên chân, vội bổ sung: "Nếu không... Lại thêm chọc tổ ong vò vẽ lớn nhất?!"

Ngụy Tiện xụ mặt nói: "Mới tí tuổi đầu mà đã có chí vương bá."

Bùi Tiền nhếch miệng mà cười với lão Ngụy, giơ ngón tay cái: "Vẫn là lão Ngụy ngươi hiểu chuyện! Tinh mắt lắm, khó trách có thể làm hoàng đế lão gia, ài, chỉ là hiện nay nghèo chút."

Trần Bình An lắc lắc đầu, sau đó cũng cười.

Bên ngoài miếu hoang, mưa tạnh rồi.

Sau cơn mưa, trong miếu hoang, đống lửa mang đến chút ấm áp.

Người tí hon hoa sen ngồi xếp bằng trên đầu gối Trần Bình An, chú nhóc khe khẽ chỉ chỉ tròng mắt Bùi Tiền.

Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, kêu Bùi Tiền cùng hắn ra ngoài một chuyến, chú nhóc chui vào lòng đất, giúp Trần Bình An dò xét bốn phía miếu nhỏ.

Dị tượng của Bùi Tiền trong miếu hoang trước đó, Trần Bình An tuy chưa tận mắt thấy, nhưng sau khi đại chiến hạ màn, trên tay áo Bùi Tiền toàn là máu tươi, cả người nát bươm, nói là trước đó thấy tròng mắt đau, lăn lộn trên mặt đất một lúc lâu. Khi đó người hoa sen tí hon hua tay múa chân loạn xạ, giải thích cho Trần Bình An đại khái quá trình.

Một lớn một nhỏ đi ra khỏi miếu hoang, Trần Bình An đi ra được một đoạn thì dừng bước xoay người, xổm xuống nhìn chằm chằm tròng mắt Bùi Tiền, hỏi: "Sao tròng mắt ngươi lại đột nhiên chảy máu?"

Bùi Tiền còn sợ hãi trong lòng, sắc mặt trắng bệch, ấm ức đến độ vành mắt ưng ửng nước mắt, lắc đầu nức nở nói: "Không biết a, đột nhiên đau đến chết đi sống lại, như thể có gì đó muốn nổ tung, giống như pháo trúc nổ vậy. Đúng rồi, khi nào chúng ta về đến quê nhà, tới năm mới có thể đốt pháo trúc được không? Ta vẫn luôn muốn tự tay thử một lần."

Trần Bình An dở khóc dở cười, tự dưng lại nhắc pháo trúc làm gì, bèn nhẹ giọng nói: "Khi xưa rời xa quê nhà, có người bắt ta trong năm năm không được quay về quận Long Tuyền, chẳng qua đón năm mới đốt pháo trúc không khó, chúng ta nói chính sự, có phải trước đó khi lão đạo nhân ném hai ta ra khỏi Ngẫu Hoa phúc địa đã động tay chân gì đó lên tròng mắt của ngươi? Hắn có nói gì với ngươi không?"

Bùi Tiền suy nghĩ một lát rồi đáp: "Ở trong nhà lão Ngụy, chính là kinh thành Nam Uyển quốc chẳng phải có một cái giếng nước. Ta nhìn xuống đáy giếng một lát, sau đó lại nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chán quá, sau đó ngay ở chỗ đó ta nhìn thấy lão già vóc dáng rất cao, trên người mặc đạo bào, hắn nói muốn thả vào trong mắt ta thứ gì đó, ta đương nhiên không đồng ý, nhưng lão đạo nhân nói thứ đó rất đáng tiền, ta nghĩ một lát bèn nhận lời..."

Bùi Tiền kêu ai da một tiếng, vội nghiêng đầu tránh né.

Thì ra Trần Bình An kéo lấy lỗ tai nó, giáo huấn: "Tiền luồn vào trong mắt, đến cả mạng đều không cần?"

Bùi Tiền la hét kêu đau đau đau, tròng mắt đau, Trần Bình An mới buông tay.

Trần Bình An như có điều suy tư, Chung Khôi luôn nói tròng mắt Bùi Tiền rất đẹp, hẳn là đã nhìn ra chút manh mối, chỉ là không nói rõ.