Chương 1194 Đoán trước 2
Chương 1194
Kim lễ Pháp Bào chính là một sông hồ, có tác dụng làm hồ trữ nước.
Chỉ là rốt cuộc trị ngọn không trị gốc, luyện hóa Ngũ Hành chi vật, thực sự dựng lên Trường Sinh kiều hoàn chỉnh, mở mang ra năm sông hồ tương tự như vậy trong khí phủ bản thân mới là việc gấp cần làm.
Cây cầu Trường Sinh này, thành với không thành, khác biệt lớn lắm.
Trần Bình An bất chợt cảm thấy, mãi đến giờ phút này, chính mình mới thực sự được thiên địa tiếp nhận? Lạ thật.
Ánh mắt bốn người trong họa quyển đều cực sắc bén, mới đầu chỉ cảm thấy có hơi buồn cười, rốt cuộc ở trong ấn tượng của bọn họ, Trần Bình An luôn có vẻ đoan chính, nơi nơi quy củ, hiếm hoi lắm mới có được một màn nhếch nhác như vậy, chỉ là sau thoáng chốc đánh giá, ai nấy đều phát giác chút manh mối, chỉ là không người nào nói toạc ra.
Trên đỉnh ba ngàn bậc đan thang Thanh Hổ cung, tuy có mây mù lượn lờ, nhưng hai vị Khương Thượng Chân cùng Lục Ung đứng ở đây đều là đại tu sĩ, so với bốn người trong họa quyển đều là võ phu thuần túy thì tất nhiên nhìn được ra càng nhiều.
Lục Ung kinh diễm nói: "Hay cho một kiện long cổn pháp bào, đúng là sâu không lường được, không chừng chính là phẩm tướng “tiểu phúc địa” trong truyền thuyết, tiểu tiên sư mặc bào này hẳn là còn pháp bảo bất xâm, phi kiếm bất nhập hơn cả khoác binh gia giáp hoàn cao cấp nhất."
Lục Ung ngộ nhận Trần Bình An là vị tu sĩ binh gia.
Khương Thượng Chân mỉm cười nói: "Lục cung chủ thật tinh mắt."
Lục Ung hoảng sợ nói: "Tiền bối khen nhầm rồi."
Khương Thượng Chân quay đầu qua: "Nếu ta nhớ không lầm thì tuổi tác ngươi còn lớn hơn ta, kêu ta tiền bối làm gì?"
Lục Ung im lặng.
Gia chủ Khương thị này thân là thái thượng hoàng của cả tòa Vân Quật phúc địa, chỉ là tâm tính đế vương khó mà phỏng đoán, mình quả thực làm bạn với vua như đùa với hổ.
Khương Thượng Chân vừa cười vừa nói: "Lúc này nếu ngươi nói trên đường tu hành đạt giả vi tiền, thế mới là nhạy bén hơn người."
Lục Ung không biết trong hồ lô Khương Thượng Chân bán loại thuốc gì, đành phải cười khổ nói: "Tiền bối cao kiến, Lục Ung tư chất đần độn, bằng không đời này cũng sẽ không chỉ biết làm bạn với đan sa thảo mộc."
Khương Thượng Chân hỏi: "Hai trăm năm nay ta phải tự tay quản lý sự vụ phúc địa, bận đến sứt đầu mẻ trán, xuất môn không nhiều, không bằng cả người mù, Lục cung chủ tọa trấn bến cảng tiên gia Thiên Khuyết Phong, nghênh tới tống đi, ngươi có nghe nói ở ngoài Đồng Diệp châu, đặc biệt là gần trăm năm nay, Hạo Nhiên thiên hạ có kiếm tiên tuổi trẻ nào nổi danh?"
Lục Ung suy nghĩ một lát, dò xét nói: "Vị kia ở Kiếm khí Trường Thành?"
Khương Thượng Chân bực mình cười đáp: "Lục Ung ngươi tưởng ta ngu chắc? Ta sao có thể chưa nghe nói qua về hắn?!"
Lục Ung thấp thỏm bất an, vội bấm ngón tay bắt đầu tính toán xem ở châu khác có kiếm tiên nào là danh chấn thiên hạ, sau đó nói cho Khương Thượng Chân liền một chuỗi dài kiếm tu ngũ cảnh như sấm bên tai, đều là kiếm tiên nổi danh đình đám trong gần trăm năm qua, quan trọng là tuổi tác không lớn, lên tới tận tám người, Trung Thổ Thần châu có bốn người, Bắc Câu Lô Châu có ba người, Bảo Bình châu nho nhỏ cũng có được một ngườI.
Chính là kiếm tiên Ngụy Tấn mấy năm trước vừa vặn chen thân Ngọc Phác Cảnh. So với bảy người còn lại, Phong Tuyết miếu Thần Tiên đài Ngụy Tấn tuy tạm thời cảnh giới không cao, nhưng thành tựu tương lai lại cực kỳ rõ nét, cho nên ngay cả Đồng Diệp châu bên này cũng có nghe qua, thậm chí loại lão tu sĩ Nguyên Anh như Thanh Hổ cung Lục Ung bởi nghe được tiếng tăm Ngụy Tấn mới biết đến Phong Tuyết miếu, một trong những tổ đình của binh gia Bảo Bình châu.
Từng cái tên và sự tích đại khái nghe vào trong tai, Khương Thượng Chân lại một mực lắc đầu, chỉ nói không đúng, sai lệch quá xa.
Lục Ung cũng hết cách.
Luyện Khí sĩ chọn tu kiếm vốn đã thưa thớt, kiếm tiên càng là ít lại càng ít, có thể lấy Nguyên Anh cảnh bất chấp trình độ sai lệch, chém giết Ngọc Phác Cảnh, thế gian chỉ có kiếm tu.
“Thanh niên” kiếm tiên nổi bật xuất chúng trong gần trăm năm qua, Lục Ung một lòng luyện đan thật sự chỉ nghe được chừng đó.
Khương Thượng Chân không tiếp tục làm khó Lục Ung, chính bản thân hắn cũng không biết làm sao, tiêu tốn một giáp quang âm ở Ngẫu Hoa phúc địa, trước đó lại tiêu tốn hai giáp, một giáp đi Vân Quật phúc địa bình định một trận đại loạn ngàn năm khó gặp, bị thương thế không nhẹ, một giáp sau bế quan tu dưỡng, đối với đại thế khắp thiên hạ thật sự là không rảnh để ý, tính ra đã xấp xỉ hai trăm năm, phàm phu tục tử dưới núi đều sống đủ mấy đời, nhưng đối với người tu đạo trên đỉnh núi như Khương Thượng Chân mà nói, đặc biệt là với người còn có hi vọng càng tiến một bước thì thật ra thời gian trôi đi cảm xúc không sâu, chỉ cần sải bước ra được, đứng ổn được, thọ mệnh sẽ có thể nhiều thêm mấy trăm năm thậm chí là ngàn năm.
Thị phi ân oán của nhân gian dưới núi thực sự không đáng nhắc tới, dưới trường sinh, đạo phi đạo dã.
Khương Thượng Chân khẽ hạ thấp tầm nhìn, tòa Thanh Hổ cung sau lưng được xưng cung phụng tất cả thần tiên Đạo gia, còn bậc thang lên trời trước mắt này có tổng cộng ba ngàn bậc, ngụ ý cho "đại đạo ba ngàn".
Nghe qua có vẻ rất nhiều con đường, nhưng mấy người thực sự đi được đến chỗ cao nhất.
Đại đạo đại đạo, không phải nói con đường này lớn, mà càng lên cao con đường dưới chân sẽ càng hẹp, thậm chí sẽ là cầu độc mộc.
Chỉ có điều Khương Thượng Chân tự biết rõ ràng, với đạo mình tu, đường đi tới có cao đến mấy cũng sẽ không cao thành cầu độc mộc, không đến nỗi cần hắn đi chém giết tranh đạo với Phi Thăng cảnh, cũng sẽ không có chuyện hậu nhân cần phải chen ngã hắn mới có thể tiếp tục đi tới.
Liên quan tới kiếm tu trên biển kia chắc còn phải quay về Ngọc Khuê Tông lãnh giáo lão tông chủ mới được. Lão nhân gia hắn bản lãnh khác không nói, riêng tin tức tiểu đạo thì tinh thông hơn bất cứ ai, loại thói quen hận không thể đến nữ đệ tử mới vào mang yếm màu gì đều muốn hỏi ra đáp án, đám phụ nhân cung phụng trên núi chửi đổng cãi cọ cũng phải đi dán vào chân tường nghe lén của lão tông chủ, thật là... quá tốt. Trên đời có mấy tu sĩ Tiên Nhân cảnh tránh trong phủ đệ, ngày ngày xem đủ loại tiên tử của các tiểu môn phái thông qua thần thông sơn môn trang điểm lộng lẫy, triển lộ cái gọi là “tài hoa”, sẽ có lão đầu nặc danh gửi tới những môn phái kia bó lớn bó lớn tiền Tiểu Thử, thậm chí len lén chuồn ra khỏi tông môn, tự thân tặng cơ duyên tặng pháp bảo cho các nàng?
Mỗi năm dựa vào tiền lãi rút từ Vân Quật phúc địa, Ngọc Khuê tông giàu đến chảy mỡ, lão già nhà ngươi thân là chủ một tông, mẹ nó còn có mặt mũi than nghèo với Khương Thượng Chân ta?