← Quay lại trang sách

Chương 1326 Kiếm 59

Chương 1326

Bùi Tiền thẹn quá hóa giận, muốn đi tới phòng cách vách lấy ra cây gậy leo núi kia, dù sao nó hôm nay vẫn cảm thấy Phong Ma kiếm pháp độc đáo mình sáng tạo có uy lực hơn, liều mạng với ngươi!

Thôi Đông Sơn thấy tình hình không ổn, lòng bàn chân bôi dầu chạy mất rồi.

Sau khi Thôi Đông Sơn chuồn mất, Bùi Tiền nặn ra một nụ cười với Trần Bình An, nói: “Sư phụ, vừa rồi con là làm bộ sợ hãi thôi. Cho dù không có hai lá bùa này, buổi tối trước khi ngủ con đều ngâm nga sách thánh hiền, nhất định có thể vạn tà không xâm phạm, quỷ mị không tới gần, đúng không?”

Trần Bình An nhìn đứa nhỏ trên trán còn dán hai lá bùa, nhịn cười, gật đầu nói: “Có lẽ đúng.”

Bùi Tiền có chút hoảng hốt, “Chỉ là ‘có lẽ’ thôi sao?”

Trần Bình An cười nói: “Nơi này là quán trọ tiên gia, nào có tinh mị dám hại khách nhân.”

Bùi Tiền rất đáng thương nói: “Nhỡ đâu có thì sao?”

Trần Bình An ngẩn người, xoa đầu nó, “Yên tâm đi, ta không phải ở cách vách ngươi sao, sợ cái gì.”

Mắt Bùi Tiền sáng lên, vội vàng tháo lá bùa để vào trong tay áo, chạy tới cửa sổ bên kia kiễng gót chân, lẩm bẩm về hướng vườn hoa, đơn giản là những lời ngây thơ sư phụ ta chính là Trần Bình An, chúng ta nước giếng không phạm nước sông vân vân.

————

Thôi Đông Sơn cười không nói lời nào.

Thôi Đông Sơn ngồi ở cạnh bàn, nhìn nữ tử đeo kiếm đứng ở cửa, mỉm cười nói: “Rất đơn giản, không quên gốc.”

Thôi Đông Sơn vẻ mặt chán ghét, phất tay đuổi người, “Cái này cũng không nghĩ ra, còn dám hy vọng xa vời lấy thân võ phu thuần túy, sớm ôn dưỡng ra phôi của phi kiếm bản mạng?”

Tùy Hữu Biên sắc mặt như băng sương, xoay người rời đi.

Thôi Đông Sơn không để trong lòng, nghĩ nghĩ, đi tới chỗ ở của Ngụy Tiện.

Chu Liễm đang đi dạo Bách Hoa Uyển, vừa vặn không ở trong phòng, cửa phòng chưa cài, Thôi Đông Sơn trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Ngụy Tiện đang xem một ít địa phương huyện chí, sách tạp lục ven đường mua, buông sách xuống, hỏi: “Có việc à?”

Thôi Đông Sơn tay áo phiêu diêu, sau khi bước qua bậc cửa, cửa phòng tự đóng lại.

Thôi Đông Sơn vươn một bàn tay, nhẹ nhàng nắm đấm, “Ngụy Tiện ngươi không xem quá trình chỉ nhìn kết quả, trong bốn người, ngươi là kẻ chơi cờ lớn nhất, lại cũng là người trong lúc vô ý gần kỳ lý nhất, rồi sẽ có một quyền, sớm hay muộn nện ở chỗ yếu hại tiên sinh nhà ta, không bằng ta hôm nay đánh chết ngươi trước xong việc.”

Ngụy Tiện lạnh nhạt nói: “Dục gia chi tội hà họan vô từ?” (muốn gán tội cho người ta sợ gì không có cớ)

Thôi Đông Sơn vung tay áo, một bức họa cuộn tròn rơi ở trên bàn bên người Ngụy Tiện, còn có ba đồng tiền Kim Tinh.

Thôi Đông Sơn đi nhanh về phía trước, một tay để sau lưng, một tay nắm đấm, “Giết lầm thì giết lầm, giết cho ngươi cảnh giới ngã rồi không thể ngã nữa, đợi tiên sinh nhà ta thương thế khỏi hẳn, lại thuận thế phá vỡ bình cảnh ngũ cảnh, đến lúc đó ngươi muốn ra tay, cũng đã không làm được.”

Ngụy Tiện cười lạnh nói: “Ta lại muốn xem thử, là ta ngã cảnh tổn thất lớn hơn, hay là ngươi đã đánh mất danh phận thầy trò thảm hại hơn. Ngươi thực cho rằng ta không biết, bức họa cuộn tròn này là thủ thuật che mắt của Thôi Đông Sơn ngươi? Trần Bình An là loại người nào, nghĩ hẳn trong lòng ngươi ta biết rõ.”

Thôi Đông Sơn có chút kinh ngạc, thả chậm bước chân, “Trước kai ta đã đánh giá thấp ngươi vị khai quốc hoàng đế Nam Uyển quốc này. Nói đi, trong lòng hai ta đều biết rõ, Ngụy Tiện ngươi chính là tai họa ngầm thật sự kia, nhưng ngươi vì sao chậm chạp không chịu động thủ, ta rất tò mò, là vì... Bùi Tiền?”

Ngụy Tiện mặt không biểu cảm, im lặng không hé răng.

Thôi Đông Sơn cười ngồi xuống, “Lúc cùng tiên sinh ta nương cơ hội chơi cờ, giúp hắn cân nhắc lại, toàn diện sự việc, về chuyện Ngẫu Hoa phúc địa, ta cũng từng hỏi, trong đó liên quan lai lịch bối cảnh bốn người bức họa cuộn tròn các ngươi, chỉ cần hắn biết, ta đều biết, dấu vết để lại hắn chưa chú ý, ta sẽ lưu tâm.”

Thôi Đông Sơn chỉ chỉ một quyển dã sử bất nhập lưu trên bàn, “Ví dụ như căn cứ dã sử Nam Uyển quốc đời sau ghi lại, vị khai quốc hoàng đế thủ đoạn thiết huyết kia của bọn họ, cưng chiều nhất tiểu công chúa nhỏ tuổi mà chết sớm, vì cô, phái toàn bộ phương sĩ cung đình ra ngoài đi tìm tiên nhân. Như vậy ở trong mắt Ngụy Tiện ngươi, Bùi Tiền có vài phần tương tự con gái ngươi? Có phải giết Trần Bình An, ngươi có thể khiến nó sống lại ở Ngẫu Hoa phúc địa, hoặc là dứt khoát dựa vào thân thể Bùi Tiền, ở tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này cha con gặp lại hay không? Ừm, có lẽ Ngụy Tiện ngươi vẫn sẽ chết, nhưng dù sao nó có thể sống thêm một kiếp, về phần có phải ở cố quốc cố hương Nam Uyển quốc kia hay không, không sao cả, dù sao người thân sớm là xương khô, ở Hạo Nhiên Thiên Hạ nói không chừng thành tựu lớn hơn nữa, cho nên Ngụy Tiện ngươi lựa chọn yên lặng chờ đợi, mong trải nhiều đường hơn nữa cho nó? Tích góp nhiều của cải hơn, tránh cho kết cục lại lần nữa chết non? Cho nên ngươi phải giết Trần Bình An, nhưng rất nhiều bảo bối trên người hắn, ngươi cũng muốn, để lưu lại cho Bùi Tiền mới, làm của cải để sau này nó tu hành?”

Một bàn tay dưới bàn của Ngụy Tiện đã nắm thành đấm.

Thôi Đông Sơn tặc lưỡi nói: “Tiên sinh nhà ta nói rất hay, vị lão tiền bối kia thật sự là đạo pháp thông thiên, tính toán không bỏ sót, ở trong quy củ, cho Trần Bình An, cho Bùi Tiền, cho Ngụy Tiện ngươi, đều có đường sống bản thân lựa chọn, ở trong một số quy củ nào đó mưu tính đại đạo.”

Ngụy Tiện tán thưởng tự đáy lòng: “Ta tuy không hiểu cờ, nhưng kỳ thuật của Thôi tiên sinh quả thật cao minh.”

Sau đó Ngụy Tiện cười nói: “Nhưng nếu ta ở bên cạnh Trần Bình An đánh chết không thừa nhận, Thôi tiên sinh có thể làm gì được bây giờ?”

Thôi Đông Sơn sang sảng cười to, “Ngụy Tiện ngươi thực cho rằng mình hiểu Trần Bình An? Không nói một ít bí pháp độc môn của ta, giam giữ hồn phách muốn ngươi miệng nói lời thật, ta dám xác định, chỉ cần ta từ đầu tới cuối cùng nói với Trần Bình An những suy đoán này, kết cục của Ngụy Tiện ngươi hẳn là... Ta lấy phi kiếm vẽ vòng, che chắn thiên địa, sau đó Trần Bình An hắn sẽ lấy tu vi cảnh giới bây giờ, đánh cho Ngụy Tiện ngươi liên tục chết ba lần. Quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là Ngụy Tiện ngươi cuộc đời này cũng nhất định không gặp được người ngươi muốn gặp nhất.”

Ngụy Tiện buông ra nắm tay dưới bàn, thản nhiên nói: “Quả thật như thế.”

Đây là lần đầu tiên Thôi Đông Sơn ở trước mặt bốn người bức họa cuộn tròn gọi thẳng tên Trần Bình An.