Chương 1329 Kiếm 62
Chương 1329
Tùy Hữu Biên xoay người đi về phía đình nghỉ mát, Thôi Đông Sơn bèn triệt hồi tòa cấm chế lôi trì màu vàng kia, Tùy Hữu Biên đi mãi xuống bậc thang, cũng chưa quay đầu, Thôi Đông Sơn nhìn mà tặc lưỡi thành tiếng, thật sự là đàn bà vừa phá của vừa nhẫn tâm.
Chỉ là Thôi Đông Sơn hiểu ý cười, nhắm mắt, hai tay nắm lại, bắt đầu đếm, im lặng đếm từng tiếng một, rồi một ngón tay.
Thôi Đông Sơn vừa vặn đếm tới mười, hai nắm tay biến thành hai bàn tay, cười ha ha, nháy mắt mặt gian với Trần Bình An.
Trần Bình An cảm thấy đây là chuyện thường tình con người, mới bước nhanh đuổi kịp Tùy Hữu Biên đã dần dần đi xa.
Trần Bình An sau khi đuổi kịp Tùy Hữu Biên, cả hai không nói gì, đến cửa quán trọ bên kia, phía sau chính là hai vị môn thần vẽ màu cao bằng người thật trên cửa chính.
Tùy Hữu Biên dừng bước, Trần Bình An dừng bước theo.
Không thể phủ nhận, Tùy Hữu Biên là một nữ tử dung nhan cực đẹp, nhất là khi cô ngẫu nhiên không còn vẻ mặt lạnh như băng, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, sẽ cho người ta cảm giác kinh diễm.
Không biết Tùy Hữu Biên có thể ở trong giang hồ gặp được nam tử trong lòng hay không, ở Đồng Diệp Châu Ngọc Khuê Tông, có thể trở thành thần tiên quyến lữ với ai, có khả năng là một vị kiếm tu trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm xấp xỉ như cô hay không?
Trần Bình An rất tò mò về sau Tùy Hữu Biên sẽ nhìn trúng vị nam tử nào, cũng rất chờ mong lần sau gặp lại ở Bảo Bình Châu, bộ dáng cô đứng sóng vai cùng người ta chào hỏi mình.
Vừa nghĩ đến những hình ảnh rất khó tưởng tượng lại cực kỳ thú vị này, Trần Bình An liền nhịn không được cười lên.
Trần Bình An không dám nói ra lời trong lòng, có chút khinh bạc vô lễ rồi, Tùy Hữu Biên da mặt mỏng, tính khí nóng nảy, đừng một hồi ly biệt tiễn đưa đang tốt đẹp lại thành kết quả trúng một hai kiếm của Tùy Hữu Biên.
Trần Bình An chỉ nói: “Bảo trọng.”
Tùy Hữu Biên sải bước rời đi, bỏ lại một câu với Trần Bình An, là một câu lời nói hùng hồn giọng nhẹ nhàng, “Ta sẽ nhanh chóng trở thành kiếm tiên thượng ngũ cảnh.”
Đi tới cuối đường cái, Tùy Hữu Biên quay đầu nhìn lại, đã không còn bóng người Trần Bình An, chỉ có hai vị môn thần tranh vẽ.
Tùy Hữu Biên hơi mỉm cười, cứ thế rời đi.
————
Như hẹn sẵn, Tùy Hữu Biên vừa rời khỏi, Lô Bạch Tượng cũng đến chào từ giã, nói là muốn đi dạo toàn bộ chùa miếu lớn cảnh nội Thanh Loan quốc bao gồm chùa Bạch Thủy trong đó, sau đi Khánh Sơn quốc, Vân Tiêu quốc đi khắp nơi một chút, đại khái vài năm sau mới có thể đi Long Tuyền quận quê nhà Trần Bình An.
Trần Bình An ở trong phòng, liếc Thôi Đông Sơn, người sau vội vàng giải thích: “Không liên quan tới học sinh! Nếu học sinh nói dối, sẽ dùng Ngũ Lôi Chính Pháp đánh chết chính mình!”
Lô Bạch Tượng cười nói: “Quả thật không liên quan tới Thôi tiên sinh, là tự ta muốn một mình đi lại, giống năm đó ở Ngẫu Hoa phúc địa, tận tình ngắm núi sông tươi đẹp, hy vọng trong vòng ba năm, trừ chen thân đệ thất cảnh, cũng có thể đạt tới Viễn Du cảnh, có thể giống luyện khí sĩ ngự phong đi xa, để thu hết phong cảnh tuyệt đẹp trên núi vào đáy mắt. Sau đó, Lô Bạch Tượng sẽ an phận thủ thường, thành thành thật thật lấy thân phận tùy tùng đi theo, cống hiến cho chủ nhân, mãi đến tương lai ngày nào đó tĩnh quá muốn động, lại đi ra ngoài du lịch là được.”
Trần Bình An trước đó không lâu, vừa mang hai túi bạc cùng tiền thần tiên trả lại cho Thôi Đông Sơn, lúc này lại phải móc tiền, tức giận cười nói: “Nói đi, muốn mượn ta bao nhiêu tiền làm lộ phí?”
Lô Bạch Tượng cười ha ha, “Không cần một đồng tiền thần tiên, mượn ít bạc là được.”
Nhưng Trần Bình An vẫn cho hai túi tiền, giao cho Lô Bạch Tượng, “Một đồng tiền làm khó anh hùng, ngươi cứ cầm túi tiền Tuyết Hoa này đi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Lô Bạch Tượng cũng không khách khí từ chối, nhận tiền, đột nhiên tự giễu nói: “Nếu là ta vừa ra khỏi cửa đã chết bên ngoài, chẳng phải là xấu hổ đến cực điểm.”
Trần Bình An cười nói: “Rất nhanh thôi ngươi sẽ là thất cảnh võ phu, cũng không phải loại tính tình vội vàng xao động, hai điều đó đủ để cho ngươi hoành hành ở Bảo Bình Châu rồi.”
Lô Bạch Tượng đứng dậy cáo từ, ôm quyền nói: “Vậy tạm biệt?”
Trần Bình An ôm quyền hoàn lễ, “Tạm biệt.”
Trần Bình An trêu: “Đây chính là Hạo Nhiên Thiên Hạ, không phải Ngẫu Hoa phúc địa, ngươi đừng dựng nên một ma giáo.”
Thôi Đông Sơn nói phá họai: “Lô Bạch Tượng cũng không phải tiên gia trên núi, môn phái giang hồ lập giáo xưng tổ không quan trọng.”
Bùi Tiền đột nhiên hô: “Tiểu Bạch, ngươi đợi ta một lát.”
Bùi Tiền xoay người, lấy ra túi tiền túi thơm Quế phu đưa tặng, từ bên trong lấy ra một đồng tiền Tuyết Hoa, chạy đến trước người Lô Bạch Tượng, “Tiểu Bạch, đưa tay.”
Lô Bạch Tượng cười mở ra một bàn tay.
Bùi Tiền vỗ mạnh đồng tiền Tuyết Hoa kia vào trong lòng bàn tay Lô Bạch Tượng, trịnh trọng nói: “Tiểu Bạch, tặng cho ngươi. Lễ không nhẹ, tình ý càng nặng nha!”
Lô Bạch Tượng cầm đồng tiền Tuyết Hoa kia, đối với tiểu tì hưu này mà nói, để nó chủ động lấy ra một đồng tiền thần tiên, hơn nữa là tặng không phải mượn, tình ý thực không nhẹ. Lô Bạch Tượng mỉm cười nói: “Yên tâm, mấy năm tới khi du lịch giang hồ, sẽ giúp ngươi lưu tâm một số thứ tốt, xem có thể kiếm được hay không, lần sau gặp lại làm quà gặp mặt cho ngươi.”
Bùi Tiền ra sức gật đầu, nghiêm trang nói: “Chơi thì chơi, nhưng tuyệt đối đừng trì hoãn luyện võ nha, con đường tập võ, là đi ngược dòng nước không tiến thì lui, phải học ta, mỗi ngày đi cọc chép sách, luyện tập kiếm thuật đao pháp, cần cù, người chậm cần bắt đầu sớm!”
Lô Bạch Tượng cười đưa tay, “Biết rồi.”
Bùi Tiền linh họat tránh thoát bàn tay xoa đầu nó, thầm oán nói: “Ta không cao nổi bây giờ.”
Nó nhanh chóng cười tươi nói với Trần Bình An: “Sư phụ xoa đầu thì không sao hết.”
Lô Bạch Tượng cười thích thú, cuối cùng nhìn về phía thiếu niên thần tiên áo trắng bắt chéo chân ngồi ở bên người Trần Bình An kia, Thôi Đông Sơn nâng một bàn tay, khiến Lô Bạch Tượng thu về trong bụng những lời cần nói, “Hai chúng ta là đàn ông, cũng đừng dài dòng khanh khanh ta ta.”
Lô Bạch Tượng tiêu sái rời đi.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Trần Bình An hỏi: “Có phải ta cần chuẩn bị một chút hay không? Kế tiếp là Chu Liễm hay Ngụy Tiện?”