Chương XXII
Này độc giả, hãy đọc tôi đi, nếu anh có chút hứng thú, bởi rất hiếm khi tôi quay trở lại với thế giới này.
LEONARDO DA VINCI
May mắn thay, những bộ óc sáng tạo hơn tôi ở một nơi tối thượng nào đó đã cùng nhau hợp lực để sắp xếp một cuộc gặp giữa Elizabeth và Pedro. Cuộc hội ngộ này đã được định trước. Còn chuyện gì sẽ xảy ra
sau đó thì phụ thuộc vào họ.
Pedro tới New York để công tác. Sau một vài ngày ở đó, anh tính rời đến London khoảng hai tuần để công tác đồng thời nghỉ ngơi vài bữa trước khi trở về Mexico. Elizabeth đang trên đường tới Boston để dự một cuộc họp, sau đó ghé thăm bạn cùng phòng thời
đại học của cô. Họ bay cùng một hãng hàng không nhưng khác chuyến.
Khi Elizabeth đến cổng sân bay, cô biết được rằng chuyến bay đến Boston đã bị hủy bỏ. Lỗi về cơ khí, cô được cho hay. Thực ra đó là lỗi do định mệnh.
Cô đã rất buồn. Cô sẽ phải gọi cho bạn mình và thay đổi kế hoạch. Hãng hàng không có thể đưa cô đến Newark, và cô có thể bắt xe đến Boston vào sáng sớm hôm sau. Cô có cuộc họp quan trọng vào buổi sáng không thể bỏ lỡ.
Cô không hề hay biết, những chuyển biến này đã đưa cô lên cùng chuyến bay với Pedro. Khi cô tiến lại gần cổng, anh đang ở đó chờ đến giờ bay. Sau khi liếc mắt trông thấy cô, Pedro cẩn thận nhìn cô làm thủ tục tại quầy và ngồi xuống ghế chờ. Toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn về phía cô. Anh nhận ra cô qua những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong phòng chờ của tôi.
Một cảm giác quen thuộc, hứng thú, khiến anh choáng ngợp. Sự tập trung của anh dán chặt vào cô khi cô mở một cuốn sách. Anh nhìn mái tóc, đôi tay, cách cô ngồi và cử động, trông cô rất đỗi thân quen. Anh đã nhìn thấy cô trong giây lát ở phòng chờ, nhưng tại sao lại thấy thân quen đến thế? Nhất định họ phải từng gặp nhau trước đó. Anh vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm ra ký ức bị ẩn giấu đó.
Elizabeth cảm thấy mình đang bị theo dõi, nhưng điều này cũng thường xảy ra với cô. Cô cố tập trung vào việc đọc sách. Rất khó khăn để giữ tập trung, sau khi tất cả các kế hoạch đột ngột bị thay đổi, nhưng kinh nghiệm tham gia khóa thiền đã giúp cô đôi chút. Cô đã có thể gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu và chỉ tập trung vào cuốn sách.
Cảm giác bị theo dõi vẫn bám theo dai dẳng. Cô nhìn lên và nhận thấy anh đang nhìn mình. Cô khẽ nhíu mày rồi mỉm cười khi nhận ra đó là người mình đã gặp trong phút chốc tại phòng chờ ngày hôm đó. Dựa vào bản năng, cô biết người đàn ông này không có gì nguy hiểm. Nhưng làm thế nào cô biết được điều đó?
Cô nhìn anh thêm một lúc nữa, sau đó quay trở lại với cuốn sách trong tay mình, giờ thì cô hoàn toàn không thể tập trung vào các trang sách được nữa. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cô biết, không chút nghi ngờ, anh đang bị cô hấp dẫn và không sớm thì muộn anh cũng sẽ tiếp cận cô.
Cô có thể cảm nhận được Pedro đang đến gần. Anh tự giới thiệu, và họ bắt đầu nói chuyện. Sức hấp dẫn đến từ cả hai phía, ngay lập tức, và rất mạnh mẽ. Chỉ trong vòng vài phút, Pedro đề nghị đổi chỗ để họ có thể ngồi cạnh nhau.
Trước khi chiếc máy bay cất cánh rời khỏi mặt đất, họ đã không còn là những người chỉ quen biết sơ qua nữa. Pedro dường như rất thân quen với cô. Cô biết rõ anh sẽ di chuyển như thế nào, sẽ nói những gì. Elizabeth đã rất tin vào tâm linh khi cô còn nhỏ. Các giá trị và niềm tin do được nuôi dưỡng ở miền Trung Tây bảo thủ đã chôn trực giác nhạy bén của cô dưới lòng đất, nhưng giờ thì mọi ăng-ten của cô đều đang ở trạng thái tập trung hết mức.
Pedro không thể rời mắt khỏi gương mặt của Elizabeth. Từ trước tới nay anh chưa từng bị đôi mắt của ai đó thu hút nhiều đến vậy. Ánh mắt của cô sáng ngời và sâu thẳm. Đôi mắt có màu xanh da trời với một đường tròn màu lam sẫm bao quanh, như nhãn chìm Pedro vào biển khơi xanh thẳm với những hòn đảo trôi nổi màu xanh lục.
Trong tâm trí mình, anh lại một lần nữa nghe thấy những lời của người phụ nữ thống khổ mặc váy trắng thường xuất hiện liên tục trong những giấc mơ.
“Hãy nắm lấy tay cô ấy... Đưa tay về phía cô ấy.”
Anh do dự. Anh muốn nắm tay cô. Nhưng chưa được, anh thầm nghĩ, mình với cô ấy gần như chưa quen biết nhau.
Khi máy bay đi qua một nơi nào đó gần Orlando, giông bão bắt đầu làm nó rung chuyển mạnh, xé toạc bầu trời đêm. Sự chuyển động dữ dội và bất ngờ khiến Elizabeth sợ hãi, và một biểu hiện lo âu thoáng hiện lên trên mặt cô.
Pedro nhận ra ngay lập tức và nắm lấy tay cô để trấn an. Anh biết mình có thể xoa dịu cô.
Chỉ trong chớp mắt, trái tim Pedro như bị điện giật.
Elizabeth có thể cảm nhận được dòng điện đó đánh thức những kiếp sống trong quá khứ.
Kết nối đã được tạo ra.
Hãy lắng nghe trái tim của bạn, trí tuệ trực giác của riêng bạn mỗi khi phải đưa ra quyết định quan trọng, đặc biệt là trước những món quà số phận, chẳng hạn như một linh hồn tri kỷ. Vận mệnh sẽ gửi món quà đó trực tiếp đến tận tay bạn, nhưng làm gì với món quà đó là quyết định của bạn. Nếu chỉ dựa vào lời khuyên của người khác, bạn có thể sẽ mắc phải những sai lầm khủng khiếp. Trái tim của bạn biết bạn cần gì. Những người khác có những việc cần làm của riêng họ.
Cha tôi, dù có ý tốt nhưng do mù quáng bởi nỗi sợ của riêng mình, đã phản đối kế hoạch kết hôn với Carole của tôi. Bây giờ khi nhìn lại, Carole là một trong những món quà tuyệt vời của số phận, một linh hồn đồng hành trong nhiều thế kỷ nay đã xuất hiện một lần nữa trong đời tôi như một đóa hồng xinh đẹp, nở rộ khi vào mùa.
Vấn đề của hai chúng tôi là tuổi trẻ. Chúng tôi gặp nhau khi tôi mới mười tám tuổi, vừa học xong năm thứ nhất tại Columbia. Carole mười bảy tuổi, chuẩn bị vào đại học. Chỉ trong vòng một vài tháng, chúng tôi đã biết rằng mình muốn ở bên người kia mãi mãi. Tôi không muốn gặp gỡ bất kỳ ai khác, bất chấp những lời cảnh báo từ gia đình rằng chúng tôi còn quá trẻ, rằng tôi chưa có đủ kinh nghiệm để đưa ra những quyết định quan trọng trong cuộc sống. Họ không hiểu rằng trái tim tôi đã có kinh nghiệm hàng thế kỷ, vượt lên trên bất kỳ lý luận nào. Thật không thể tin nổi nếu như chúng tôi không được ở bên nhau.
Ý định của cha tôi đã rõ ràng. Nếu Carole và tôi kết hôn rồi sinh con, tôi có thể sẽ phải bỏ học, và hy vọng trở thành bác sĩ của tôi sẽ tiêu tan. Trên thực tế, điều này đã xảy ra với cha tôi. Ông từng là một sinh viên y khoa tại Đại học Brooklyn trong Thế chiến thứ hai, nhưng sự ra đời của tôi đã buộc ông phải đi làm kiếm tiền sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Ông không bao giờ trở lại trường y khoa được nữa, và ước mơ làm bác sĩ của ông đã không thể trở thành hiện thực. Những giấc mơ dang dở này để lại nhiều tiếc nuối và cay đắng, quẩn quanh bên ông, dần dần chúng được gán lên con trai ông.
Yêu thương sẽ xóa tan nỗi sợ hãi. Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng hóa giải nỗi sợ trong ông và những sự áp đặt của ông lên chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi đã kết hôn sau khi tôi học xong năm nhất ở trường Y, và Carole tốt nghiệp xong đại học. Cha tôi yêu thương Carole như con gái mình, và ông đã chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Khi trực giác của bạn, linh cảm của bạn, trái tim tâm linh của bạn đều tin tưởng mà chẳng mảy may nghi ngờ, đừng để bị ảnh hưởng bởi những tranh luận bắt nguồn từ nỗi sợ của người khác. Đôi khi họ có ý tốt, đôi khi lại không, và họ có thể sẽ khiến bạn lạc lối không tìm thấy niềm vui của chính mình.