Chương 55 Không thể đánh
Đôi chân dài lộ ra từ khe hở của chiếc áo sườn xám, một đoạn cổ trắng nõn cong mềm, một mảnh ngực ẩn hiện sau cổ áo giọt nước của chiếc áo sườn xám, nếu là ngày thường, có lẽ Kim Nha Lôi, Nhan Hùng còn muốn nhìn thêm vài lần nhan sắc của nữ nhân, nhưng hôm nay, đều không còn tâm trạng.
Kim Nha Lôi thở hắt ra một hơi, không còn để ý đến Lâu Phượng Vân đang quỳ dưới đất, gọi với tâm phúc thân cận của mình là A Lạc:
- A Lạc! Mau giúp ta gọi vài chiếc xe kéo tới đây, đưa hai vị phu nhân lên xe, mang theo vài món quà quý giá, thôi, không cần quà nữa, trực tiếp bảo phu nhân chuẩn bị bốn thỏi vàng, nhét người đàn bà này lên một chiếc xe, cùng ta đến nhà Tống thư ký ở Gia Lâm Biên Đạo! Nhanh lên! Trễ nữa cơm sẽ cháy mất!
A Lạc đẩy cửa chạy ra ngoài, Kim Nha Lôi đứng trước mặt Lâu Phượng Vân, cố gắng hít thở sâu vài cái, để giọng nói càng nhẹ nhàng càng tốt:
- Đây là nhà ta, ta nói vài lời thật không phải của lão đại cho ngươi nghe, có thể bảo vệ được chồng của ngươi, bảo vệ được bản thân ngươi hay không, phải xem vận khí của hai vợ chồng ngươi đêm nay, chịu chút khổ đừng trách ta, nếu cuối cùng hai ngươi không chống đỡ nổi, ta đảm bảo gia đình ngươi bình an, không phải bang hội không chống đỡ cho ngươi, mà là hai vợ chồng ngươi gây ra đại họa, Phúc Nghĩa Hưng thực sự không chống đỡ nổi! Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó lường, kẻ ngươi đắc tội bây giờ, chính là một tiểu quỷ khó lường của nhà họ Chử.
Lâu Phượng Vân ngẩng đầu định nhìn về phía Kim Nha Lôi, bên cạnh Nhan Hùng đã không nhịn được, một cước hung hăng đá vào cằm người đàn bà, trực tiếp đá cho Lâu Phượng Vân ngã ngửa ra sau, lộn nhào! Môi còn bị Nhan Hùng đá nứt! Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng!
- Đồ khốn! Ta đ-t cả tổ tông mười tám đời nhà ngươi!
Nhan Hùng chỉ vào Lâu Phượng Vân, sắc mặt từ trắng bệch ban đầu đã chuyển sang xanh xám, giọng nói đầy sát khí không hề kiềm chế:
- Ngươi còn muốn sống qua đêm nay sao? Ta cảnh cáo ngươi, nếu tiền đồ của ta bị hủy hoại trong tay vợ chồng cờ bạc bẩn thỉu các ngươi! Ta thà chịu ba đao sáu lỗ theo bang quy trước tượng Ngũ Tổ, bị Ngũ Lôi Tru Diệt! Đêm nay cũng đưa cả nhà ngươi về tây thiên!
Nhan Hùng từ khi biết tin này, đã muốn tìm một miếu Thiên Hậu quỳ xuống đất hỏi Thiên Hậu nương nương, không biết năm nay mình có phải đốt ít mấy nén nhang trước miếu Thiên Hậu không, nếu không sao vận khí lại xui xẻo đến thế!
Mất vị trí thám mục chưa đủ, giờ Phúc Nghĩa Hưng lại có người đắc tội với Tống Thiên Diệu? Suýt nữa đem em gái ruột của Tống Thiên Diệu bán đi Cửu Long Thành Trại? Vậy chút giao tình giữa mình với Tống Thiên Diệu chẳng phải đều vô dụng? Chỉ cần dựa vào cái đầu óc của Tống Thiên Diệu có thể vừa cười nói vừa lột da róc xương mình, mình còn phải giúp hắn đếm tiền? Muốn để Chử Hiếu Tín có ấn tượng xấu về mình chẳng phải dễ hơn ăn cơm sao?
Không có sự giúp đỡ của Chử Hiếu Tín... Nhan Hùng đã không dám nghĩ tiếp, Sa Đầu Giác, nơi đóng quân thảm hại nhất của cảnh sát toàn Hồng Kông, chịu đựng cả đời?
Càng nghĩ càng tức giận, Nhan Hùng còn muốn tiếp tục đuổi theo đá Lâu Phượng Vân đang ngồi bệt dưới đất che cằm, hoàn toàn không có phong độ thương hương tiếc ngọc của đàn ông, nhưng bị Kim Nha Lôi kéo lại áo.
Nhan Hùng nhìn về phía Kim Nha Lôi, lúc này trong mắt hắn đã hiện lên tia máu. Bình thường hắn vốn chẳng nể mặt lão đại này là mấy, chỉ là các bên đều có nhu cầu riêng mà thôi. Lúc này thấy Kim Nha Lôi ngăn cản mình, Nhan Hùng trợn mắt nói:
- Sao thế? Lão đại, ngươi muốn bảo vệ nàng sao? Ta là Hồng Côn của Phúc Nghĩa Hưng, dạy dỗ một kẻ tứ cửu trong bang không tuân thủ quy tắc thì có gì không được chứ?
- Không được đánh!
Kim Nha Lôi là người đã trải qua con đường từ tứ cửu “Hồng Côn” đến “Song Hoa Hồng Côn” rồi đến “tọa quán”, tuy tuổi không còn trẻ nhưng công phu trên tay vẫn còn. Lúc này hắn nắm lấy cổ tay Nhan Hùng, hơi dùng lực khiến nửa người Nhan Hùng tê dại:
- Không phải ta muốn bảo vệ nàng, người đàn bà này là bậc thang mà Tống Thiên Diệu để lại cho chúng ta. Nếu hắn muốn ra tay, nữ nhân này đã không xuất hiện ở đây, mà sớm đã nằm dưới dao của Lạn Mệnh Câu rồi.
Nói xong, hắn buông tay Nhan Hùng ra. Nhan Hùng xoa xoa xương vai, căm hận nhìn chằm chằm vào Lâu Phượng Vân, nhưng đại não đã bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.
Kim Nha Lôi nói không sai, Tống Thiên Diệu hoàn toàn có thể giết chết nữ nhân này tại chỗ, khiến cả chữ đầu Phúc Nghĩa Hưng, thậm chí cả Kim Nha Lôi và bản thân hắn đều bất ngờ và khó xử, nhưng tại sao Tống Thiên Diệu lại không làm vậy?
Tên khốn này lúc ở tửu lâu còn có thể không chớp mắt hãm hại Trần A Thập của Triều Dũng Nghĩa, với thái độ làm việc quyết tuyệt, sao lại nhanh chóng hiểu được đạo lý làm người nên để lại một đường lui, sau này còn gặp lại nhau?
Hay là Tống Thiên Diệu đã nghĩ ra mục tiêu mới để hãm hại?
Nghĩ đến đây, Nhan Hùng liếc nhìn Kim Nha Lôi vẫn đang mặt lạnh tanh.
Không thể hãm hại mình được, bản thân mình đã là một đống phân chó, ai cũng tránh không kịp, sẽ không đạp lên mình nữa. Vậy thì mục tiêu rất rõ ràng, hẳn là vị lão đại của mình đây, tọa quán Phúc Nghĩa Hưng Kim Nha Lôi.
Nghĩ lại trải nghiệm đau thương của mình, Nhan Hùng càng thêm khẳng định Tống Thiên Diệu có ý nghĩ này. Tống Thiên Diệu để lại đường lui này không phải không muốn làm tuyệt, mà là dụ dỗ vị lão đại của mình nghĩ rằng sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn, chủ động tiến lên thể hiện thiện chí.
Nhan Hùng rất quen thuộc với chiêu này, đêm qua Tống Thiên Diệu cũng ném ra một mồi câu, dụ dỗ mình cứ tiến lên phía trước, đến cuối cùng khi nằm trên thớt mới biết kẻ chết là mình.
Chỉ là không biết, vị lão đại của mình đây, lúc này đang gấp gáp muốn bù đắp, sẽ rơi vào kết cục gì.
Nhưng Nhan Hùng đã không định nhắc nhở lão đại của mình nữa, quyết định chỉ cần sự việc còn có chuyển cơ, được Tống Thiên Diệu khẳng định sẽ lập tức rời khỏi Du Ma Địa, đến Sa Đầu Giác nhậm chức. Thời gian này trước hết cứ tránh đối phương càng xa càng tốt, ba mươi mấy năm kinh nghiệm của mình, trước mặt đối phương, xem ra chỉ như là một trò cười.
- Lão đại, xe đến rồi!
Bên ngoài, A Lạc gọi.