← Quay lại trang sách

Chương 89 Chử Hiếu Tín không thể nâng đỡ (2)

Chử Hiếu Tín đắc ý ngậm điếu thuốc, nói nhỏ với Tống Thiên Diệu:

- Này, nếu ngươi hứng thú, ta giới thiệu bạn của Chu Đề cho ngươi.

- Không cần dụ dỗ ta, hiện giờ ta đau đầu muốn chết, có hai việc cần Tín thiếu quyết định.

Tống Thiên Diệu cười một cái, không đi nói chuyện phụ nữ với Chử Hiếu Tín, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Chử Hiếu Tín nghiêng người về phía trước, nhìn về phía Tống Thiên Diệu:

- Chuyện gì?

- Việc thứ nhất, ta chuẩn bị thanh lý toàn bộ nhân sự trong thương hội, tuyển dụng lại một đợt người mới, nhưng việc thanh lý này ta không thể tự quyết định được, cần ngươi về nhà báo với Chử hội trưởng và Trung thiếu một tiếng, dù sao những người đó cũng đã làm việc cho nhà họ Chử nhiều năm rồi, cần phải có cách an bài.

Tống Thiên Diệu hút một hơi thuốc, ngập ngừng một chút rồi nói với Chử Hiếu Tín.

- Đuổi hết tất cả sao?

Chử Hiếu Tín sửng sốt:

- Không ổn lắm đâu, dù có vài tên khốn trong lòng hướng về đại ca ta, nhưng họ đều là người quen việc trong nhà, chắc hẳn trung thành hơn người ngoài chứ?

- Làm chuyện phi pháp, ở bến tàu có Phúc Nghĩa Hưng trung thành là đủ rồi, còn lại việc làm ăn chính đáng, không cần trung thành, mà cần có năng lực, hiện giờ cả thương hội không có lấy một người biết tiếng Anh, còn phải trả lương thuê phiên dịch, nói ra chẳng sợ người ta cười à.

Tống Thiên Diệu gảy tàn thuốc nói với Chử Hiếu Tín.

Chử Hiếu Tín không hiểu hỏi một câu:

- Buôn lậu cũng cần biết tiếng Anh sao?

- Lão đại, ngươi không thật sự nghĩ rằng buôn lậu có thể làm cả đời chứ, chiến tranh không thể đánh mãi được, quân Nhật lợi hại như vậy, đánh khắp châu Á, cũng chỉ mất vài năm đã bị đánh bại, buôn lậu chỉ là kiếm tiền nhanh thôi, trong lúc kiếm tiền nhanh, còn phải phát triển thương hội lớn mạnh, nếu không khi chiến tranh kết thúc...

- Không cần nói nữa, ta nghe mấy cái này là đau đầu rồi, tối nay ta về nhà ăn cơm, nói với lão đầu một tiếng, được chưa? Tốt nhất ngươi cùng đi với ta, ngươi nói cho ông ấy nghe thì thích hợp hơn.

Chử Hiếu Tín vuốt tóc, nói với Tống Thiên Diệu:

- Việc thứ hai.

- Có thể chuẩn bị đi xưởng đóng tàu một chuyến, chọn một chiếc tàu nhỏ...

- Này... ta...

Chử Hiếu Tín nghe Tống Thiên Diệu nói đi xưởng đóng tàu, sắc mặt thay đổi:

- Một chiếc tàu bao nhiêu tiền?

- Dùng một chiếc thuyền đánh cá nhỏ cải tạo lại, chỉ vài vạn thôi, còn những chiếc tàu hàng trọng tải lớn hàng trăm hàng nghìn tấn thì từ vài chục vạn đến cả trăm vạn đều có, chúng ta nên kín đáo một chút, cải tạo thuyền đánh cá nhỏ thành tàu hàng là được rồi.

Tống Thiên Diệu quan sát sắc mặt của Chử Hiếu Tín:

- Chẳng lẽ là...

- Để ngươi đoán trúng rồi, chiều nay để tán tỉnh Trần Chu Đề lên giường, ta đã đấu phú với mấy tên khốn đó, tiêu hết một ít, lại còn hứa mua cho Trần Chu Đề một đôi bông tai kim cương, cộng thêm chi tiêu mấy ngày nay, nên bây giờ chỉ còn hơn ba vạn một chút.

Chử Hiếu Tín có vẻ không thoải mái cười cười với Tống Thiên Diệu:

- Hay là tối nay ta về nhà, giải thích với cha, cùng lắm...

Số tiền này là vàng mà Tống Thiên Diệu thu được từ tay Phúc Nghĩa Hưng, đổi thành tiền mặt từ tay cha hắn, vốn đã nói với cha là dùng để giúp Lợi Hanh mua thêm một chiếc tàu, nên cha mới trực tiếp giúp hắn đổi vàng thành đô la Hồng Kông.

- Không cần đâu, Tín thiếu, vì mấy vạn bạc mà bị Chử hội trưởng mắng một trận, không đáng, chuyện nhỏ thôi, để ta lo liệu, làm thư ký chính là để giúp lão bản giải quyết khó khăn mà.

Tống Thiên Diệu bình tĩnh ngẩng đầu nói với Chử Hiếu Tín.

Thái độ hoàn toàn không để tâm đến việc Chử Hiếu Tín tiêu quá nhiều tiền của hắn khiến Chử Hiếu Tín mắt sáng lên:

- Ngươi có cách?

- Có thể đưa số tiền còn lại cho ta không, thời gian này, ngươi cần tiền tiêu vặt thì có thể về nhà xin Chử hội trưởng, chỉ cần số tiền không quá lớn ta nghĩ hắn nhất định sẽ cho ngươi, ta dùng ba vạn này đi thuê một chiếc tàu trước.

- Đúng rồi, thuê tàu không cần đến mấy vạn, tàu nhỏ chỉ cần vài ngàn là có thể thuê một tháng.

Chử Hiếu Tín nghe Tống Thiên Diệu nói đi thuê tàu, lập tức phản ứng lại.

Tống Thiên Diệu cười cười với Chử Hiếu Tín:

- Phải cải tạo chứ lão bản, huống chi thanh lý hết những người trong thương hội, tuyển người mới cũng cần chi phí, ba vạn không nhiều đâu, quan trọng nhất là...

- OK, ta tin ngươi, ngươi cứ làm đi, chỗ cha tối nay ta sẽ giúp ngươi mở lời, nhưng tiền thì thật sự chỉ có thể đưa ngươi ba vạn thôi.

- Ba vạn đủ rồi.

Tống Thiên Diệu nhìn Chử Hiếu Tín với ánh mắt khẳng định và nói:

- Hai tháng, trong hai tháng, ngươi đừng lấy tiền từ Lợi Khang, cho ta thời gian này để chống đỡ, sau này sẽ không cần phải về nhà xin Chử hội trưởng tiền nữa.

Chử Hiếu Tín đứng dậy lấy ví tiền của mình, đếm ra ba xấp tiền mỏng:

- Ba vạn.

Tống Thiên Diệu nhận lấy, chào tạm biệt Chử Hiếu Tín rồi rời đi. Chử Hiếu Tín gọi với theo:

- Này, thật sự không về nhà ăn cơm tối với ta sao? Có ngươi ở đó, lão đầu ta cũng sẽ ít mắng ta hơn vài câu.

- Lão bản, ta đã một tuần không về nhà, ngươi lo Chử hội trưởng mắng ngươi? Ta lo mẹ già ta đã cầm dao bếp chuẩn bị chém chết ta cái thằng bất hiếu này rồi.

Tống Thiên Diệu bỏ tiền vào túi áo vest, cười với Chử Hiếu Tín:

- Hơn nữa, ngươi chỉ cần nói thật, Chử hội trưởng sẽ không mắng ngươi đâu.