Chương 93 Tống thư ký, ta sẵn lòng (1)
Tuy nhiên, ánh mắt độc ác của người đàn bà khi dẫn người truy sát mình lúc trước, Tống Thiên Diệu vẫn còn nhớ như in. Vạn nhất ả ta muốn giúp chồng báo thù, đổ cái chết của Hắc Tâm Hoa lên đầu mình, bây giờ mình tới sòng bạc, bị nàng tìm người vây chết dễ dàng bên trong, e rằng cái chết của mình còn oan uổng hơn cả Hắc Tâm Hoa.
- Người ta còn chẳng bò dậy nổi, thì đừng có mà...
Tống Thiên Diệu chưa nói hết câu, đã thấy trên con đường mà Sư gia Huy vừa đi tới, lúc này có hai gã đàn ông khiêng một cái cáng chạy vội vã tới. Trên cáng, vợ của Hắc Tâm Hoa là Lâu Phượng Vân quấn một tấm chăn trên người, nửa thân trên tựa vào một cái gối cao, cố gắng ngẩng đầu lên, đang nhìn về phía Tống Thiên Diệu.
- Tống thư ký... Đây... Vân tỷ...
Sắc mặt Sư gia Huy tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâu Phượng Vân xuất hiện. Lâu Phượng Vân với khuôn mặt tái nhợt, vẻ ngoài tiều tụy. Tống Thiên Diệu nhìn quanh thấy không có hàng xóm nào đứng ra xem náo nhiệt, bèn nói không khách sáo với Lâu Phượng Vân trên cáng:
- Sao thế? Kế khổ nhục à? Định bán thảm cho ta đấy hả?
- Tống thư ký... Ta nghe lão đỉnh kể lại sau đó, là ngươi đã tha cho ta một mạng, ta...
Lâu Phượng Vân gắng gượng ngồi dậy một chút trên cáng, nói với Tống Thiên Diệu bằng giọng yếu ớt.
Tống Thiên Diệu dứt khoát làm một cử chỉ ngăn lại, nhìn thẳng vào mắt Lâu Phượng Vân nói:
- Không cần cảm tạ ta, lời khách sáo ta nghe nhiều quá rồi. Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chuyện, cái chết của chồng ngươi không liên quan gì đến ta là được, không cần phải đa tạ. Ta cũng chẳng hứng thú gì với sòng bạc. Đã quá muộn rồi, ta còn chưa ăn cơm, không quấy rầy ngươi dẫn người ra ngoài tản bộ nữa, ta đi trước.
Nói xong, Tống Thiên Diệu liền dứt khoát xoay người bước đi.
- Ta cầu xin Tống thư ký tha cho ta và cả nhà Hoa ca một con đường sống...
Lúc này Lâu Phượng Vân đâu còn chút oai phong ngạo mạn nào như trước kia, gần như là mang theo giọng khóc mà gọi với theo Tống Thiên Diệu đang xoay người bước đi.
Tống Thiên Diệu đi dọc theo con đường được năm sáu bước, dừng chân lại, rồi lại quay trở lại, đứng trước cái cáng, nhìn chằm chằm vào mắt Lâu Phượng Vân:
- Ta dường như đã hiểu ra một chuyện. Đêm nay ngươi không phải cầu xin ta tha cho ngươi. Ngươi không phải kẻ ngu, ta hỏi ngươi một câu, nếu để ngươi quay lại ngày ta đâm bị thương Hắc Tâm Hoa, sau khi biết thân phận của ta, ngươi sẽ làm thế nào? Chỉ được trả lời một lần.
Lâu Phượng Vân cúi đầu xuống, những người khác của Phúc Nghĩa Hưng đều nhìn Tống Thiên Diệu không hiểu, không biết ý nghĩa câu hỏi của hắn là gì. Tống Thiên Diệu thì như đang hứng thú tột độ nhìn người phụ nữ trước mặt, chờ đợi câu trả lời của nàng ta.
Lâu Phượng Vân cúi đầu xuống suốt mấy chục giây, mới ngẩng mặt lên lần nữa, giọng điệu yếu ớt, nhưng ánh mắt lại kiên định:
- Không do dự, trước khi Lạn Mệnh Câu tới hiện trường, sai thủ hạ xông lên chém chết Tống thư ký ngươi tại chỗ.
Tống Thiên Diệu mặt mang nụ cười nhạt không thể đoán được hỉ nộ, gật gật đầu, nhìn sang Sư gia Huy bên cạnh vốn đã rõ ràng bị câu nói của Lâu Phượng Vân dọa cho giật mình:
- Ta đói bụng, gần đây có chỗ nào ăn cơm được không?
- Ra phố ngoài kia, có một Phúc Tinh tửu lâu.
Sư gia Huy theo bản năng đáp lời.
Tống Thiên Diệu thấy Sư gia Huy vẫn đứng ngây ra tại chỗ, vỗ vỗ vai đối phương:
- Đi gọi người giúp ta đến tửu lâu làm vài món, chờ lấp đầy bụng đi. Làm sư gia với làm thư ký có chênh lệch lớn đến thế sao?
- Ta đi ngay đây...
Sư gia Huy định xoay người bước đi, nhưng lập tức lại quay lại:
- Mang đến đây hay chờ lát nữa Tống thư ký đến tửu lâu?
Tống Thiên Diệu chỉ chỉ vào Lâu Phượng Vân trên cáng, nói với Lâu Phượng Vân:
- Có phải chỉ cần đeo một cặp kính là có thể làm sư gia không? Đi thôi? Xem như ngươi trả lời đúng câu hỏi, vậy đến sòng bạc của ngươi tìm một căn phòng yên tĩnh, ta ăn bữa tối, tiện thể nghe ngươi kể chuyện.
- A Huy, đến tửu lâu đặt một bàn tiệc rượu thượng đẳng rồi bảo họ gửi đến sòng bạc, A Tài, chạy về trước bảo đệ tử dọn dẹp căn phòng Chiêu Tài Tiến Bảo ở tầng ba gần cửa sổ.
Lâu Phượng Vân nghe lời Tống Thiên Diệu, kích động đến nỗi cơ thể hơi nhúc nhích, khiến xương sườn gãy của nàng đau nhói, không nhịn được rên lên một tiếng, nhưng nàng lập tức cố gắng chịu đau, hơi ngẩng người lên tiếp tục nói:
- Giúp Tống thư ký gọi một chiếc xe kéo.
- Không cần xe kéo đâu, ta đâu phải bệnh nhân, cứ coi như đi dạo vậy.
Tống Thiên Diệu nói với hai tiểu đệ đang khiêng Lâu Phượng Vân:
- Khiêng lão bản nương của các ngươi đi trước dẫn đường.
Sòng bạc của Hắc Tâm Hoa mở ở con đường bên ngoài khu nhà gỗ Gia Lâm, là một tòa lầu bốn tầng được cải tạo, tầng một được đập thông bày hơn mười bàn mạt chược, chủ yếu làm ăn với hàng xóm, thu hút người. Tầng hai là sòng xí ngầu đổ lớn nhỏ, loại này chuyên để giết bọn con bạc, là nơi tiêu tiền. Tầng ba là những phòng riêng được cải tạo, chuyên dùng để đánh bài cửu, những người chơi bài cửu đều là những người có chút tiền rảnh rỗi, cuộc sống tương đối sung túc. Bốn căn phòng ở tầng bốn thì để cho nhân viên sòng bạc và gia đình họ ở.
Tống Thiên Diệu vào sòng bạc liền phát hiện một vấn đề thú vị, những tiểu đệ ở tầng một đang bận rộn giúp dọn bàn hoặc đi tuần tra các bàn mạt chược để ngăn chặn gian lận, hoàn toàn không để ý đến Lâu Phượng Vân - lão bản của sòng bạc này, thậm chí không có ai đến chào hỏi.
Ngược lại, khi thấy Tống Thiên Diệu ăn mặc bảnh bao đi vào sau lưng Lâu Phượng Vân, có một tiểu nhị vội vàng chạy lại:
- Tiên sinh, muốn chơi vài ván không? Thiết bảo hay bài cửu?
- Đi dạo một chút thôi, có cần gì ta sẽ gọi ngươi.