Chương 95 Ý tưởng về phòng trà danh môn (1)
Lâu Phượng Vân thở dài trong lòng, Tống Thiên Diệu đối diện thật sự là một kẻ lòng dạ sắt đá:
- Là ta, Hoa ca biết lắc chén và đổ xúc xắc, nên hắn phụ trách giết khách.
- Nếu ngươi chỉ có nhan sắc, ta sẽ không mở miệng, nhưng đầu óc ngươi không ngu. Hôm nay ta ra cửa nói với mẹ hay quên của ta rằng, thiện tâm không phải tùy tiện phát ra, không lượng sức mình mà giúp người, cuối cùng chỉ hại chết bản thân. Hãy suy nghĩ kỹ câu hỏi ta vừa hỏi ngươi, ta cho ngươi một cơ hội rút lui bình an khỏi Phúc Nghĩa Hưng, ngươi có muốn không? Ta chỉ ăn một bát cơm, ăn xong sẽ đi, trước khi ta đi hãy nói cho ta biết.
Tống Thiên Diệu hút hai hơi cuối cùng của điếu thuốc, dụi tắt điếu thuốc, rồi hét ra ngoài:
- Nhanh lên, ở ngoài nghe lén à? Tưởng ta đang tán tỉnh với lão bản nương của ngươi à? Không thể thấy người? Nhanh mang rượu thức ăn vào đây!
Sư gia Huy ở bên ngoài bị câu nói của Tống Thiên Diệu làm giật mình, đẩy cửa dẫn theo mấy tên tiểu nhị mang đồ ăn đã đóng gói vào. Tống Thiên Diệu đợi bọn họ bày biện xong, tự mình bưng bát cơm lên, bắt đầu ăn tối.
Sư gia Huy và những người khác không dám ở lại đây, bày biện xong đồ ăn liền vội vàng lui ra.
Tống Thiên Diệu xuống đũa như gió, quả thực là bụng có hơi đói, chớp mắt một cái, bát cơm trắng đã hết quá nửa. Lâu Phượng Vân trên cáng nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Tống Thiên Diệu, đột nhiên trong lòng động lòng, cắn răng nói với Tống Thiên Diệu:
- Tống thư ký, ta đồng ý.
Nói xong sáu chữ này, nàng cuối cùng không thể kìm nén được nước mắt nữa, cả người bất lực ngã xuống cáng, cắn ngón tay vào môi khóc không thành tiếng.
Tâm huyết hơn mười năm của Hắc Tâm Hoa, chỉ sáu chữ của mình, sẽ phải giao nộp tất cả, chỉ để đổi lấy một con đường sống cho mình và người nhà của Hắc Tâm Hoa.
- Hoa ca, đừng trách ta.
Lâu Phượng Vân buông ngón tay bị cắn ra vết máu, kêu lên một tiếng.
Tống Thiên Diệu nuốt cơm trong miệng xuống, nói với sư gia Huy đang nghe ngóng bên ngoài:
- Không cần vào, trực tiếp đi gặp Cao lão đại ở Du Ma Địa, bảo hắn đến đây gặp ta, ta có chuyện muốn nói với hắn.
...
Nghe tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Tống Thiên Diệu nhìn về phía Lâu Phượng Vân đang đau lòng muốn chết:
- Không ngờ tình cảm của ngươi và Hắc Tâm Hoa sâu đậm như vậy? Nghe biệt hiệu của hắn là biết tên khốn đó không phải hạng tốt lành gì, Hắc Tâm Hoa, Hắc Tâm Hoa, suốt ngày gian lận lấy tiền của hàng xóm, e rằng ngươi cũng chẳng khá hơn là bao. Nói thật, lúc đầu ta có hơi bất ngờ khi Kim Nha Lôi lại giết chết Hắc Tâm Hoa giúp ta hả giận, nếu không ta đã quyết định nói với Kim Nha Lôi, lấy mắt đền mắt lấy răng đền răng, các ngươi muốn bắt cóc em gái của ta, vậy thì tìm cơ hội bán hai vợ chồng ngươi đến kỹ viện ở Ma Cao và mỏ ở Đại Mã, để các ngươi trải nghiệm cảm giác bị người ta bắt cóc bán đi, coi như trừ hại cho dân.
Nghe lời Tống Thiên Diệu nói, tay Lâu Phượng Vân nắm chăn hơi run rẩy, những lời mà gã thanh niên có vẻ mặt bình thản lúc này nói ra khiến Lâu Phượng Vân, một người đã lăn lộn trong sòng bạc giang hồ nhiều năm, tự nhận đã gặp đủ loại người, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Kỹ viện Ma Cao, không phải Cửu Long Thành Trại, Cửu Long Thành Trại ở Hồng Kông, nếu nàng và Hắc Tâm Hoa bị bán đến Cửu Long Thành Trại, ít nhiều vẫn có hy vọng dựa vào tiền bạc hoặc quan hệ để thoát ra, nhưng những người phụ nữ trong kỹ viện Ma Cao chỉ có một cách duy nhất để ra khỏi đó, đó là bị hành hạ đến chết, được người của kỹ viện khiêng ra ngoài.
Nếu thật sự bị bán đến kỹ viện Ma Cao, đừng nói là nàng, một lão tứ cửu của Phúc Nghĩa Hưng, ngày xưa có một tiểu thiếp của một tự đầu đại lão ở Hồng Kông, bị bọn cô nhi bại tử lừa đến Ma Cao rồi bán cho kỹ viện, vị đại lão đó đe dọa uy hiếp, dùng tiền chạy chọt, nghĩ đủ mọi cách để cứu người ra, nhưng kết cục cuối cùng lại là vị tiểu thiếp đó mất tích ở kỹ viện Ma Cao, tung tích không rõ, nghe nói là kỹ viện để tránh phiền phức, đã bán lại lần hai đưa người đến Đông Nam Á.
Còn về mỏ ở Đại Mã phía sau, càng là địa ngục trần gian, ngay cả chết cũng không thể ra khỏi mỏ, chết vì kiệt sức rồi, chôn luôn tại chỗ.
- Hoa ca đối xử với ta rất tốt. Năm xưa ta mới 17 tuổi, theo gia đình chạy loạn đến Hồng Kông, thân không một xu dính túi. Cha là một giáo viên tiểu học, đến Hồng Kông không tìm được việc làm, chỉ có thể đi làm ở bến tàu. Lúc đó cả nhà ta đều không hiểu những mánh khóe ở bến tàu, cha bị lừa ký một bản hợp đồng 3 năm, đi Indonesia làm công nhân Hoa kiều, nhiều năm không có tin tức.
- Sau này ta theo Hoa ca mới biết, ngày thứ ba lên tàu, cha đã không thích ứng được với khí hậu, nôn mửa tiêu chảy, bị tên đầu rắn trên tàu ném thẳng xuống biển. Mẹ và ta ban đầu sống trong khu nhà gỗ ở Đại Khám thôn, dựa vào việc giặt giũ quần áo thuê để sống qua ngày. Sau đó mẹ bị bệnh, không có tiền chữa trị, ta định đi làm vũ nữ, nhưng đến hộp đêm mới biết, những cô gái như ta không biết nhảy múa chỉ biết tiếp rượu, làm vũ nữ cũng không đủ tiêu chuẩn.
- Lúc đó Hoa ca đã mở một sòng bạc nhỏ ở Đại Khám thôn, tuy không lớn như bây giờ nhưng cũng đã thu nhập cả trăm đồng một ngày. Con đường cùng, chạy đến sòng bạc của hắn định đánh bạc một lần. Ta nhớ rất rõ, lúc đó làm ăn tốt, hắn bận không xuể, nên không cho ta lên bàn đánh bạc, mà lấy ra 20 đồng, tiện tay nhét vào ngực ta rồi bóp một cái, nói với ta vừa rồi hắn chiếm tiện nghi của ta, 20 đồng coi như tiền thưởng.