Chương 97 Phát thiện tâm
Hiện tại chính là thời điểm then chốt để Phúc Nghĩa Hưng tiến vào bến cảng, không đáng để vì chuyện nhỏ mà chọc giận Tống Thiên Diệu, huống hồ chỉ là một sòng bạc nhỏ trong khu nhà gỗ, một góa phụ, Kim Nha Lôi vẫn có thể bỏ qua, nên lập tức quyết định nói với Cao Lão Thành, chỉ cần Tống Thiên Diệu hỏi đến việc an bài cho Lâu Phượng Vân, thì có thể trả sòng bạc lại cho Lâu Phượng Vân, nếu Lâu Phượng Vân muốn rời khỏi Phúc Nghĩa Hưng cũng không thành vấn đề, số tiền tích góp mà Hắc Tâm Hoa và nàng kiếm được từ sòng bạc những năm qua, cũng có thể mang đi.
- Ta biết Kim Nha Lôi hiểu cách làm người hơn Trần A Thập.
Tống Thiên Diệu nói với Cao Lão Thành:
- Cũng được, tiền cứ để cho vị quả phụ của Hắc Tâm Hoa mang đi hết, sòng bạc để lại cho Phúc Nghĩa Hưng, coi như nàng ta làm việc còn để lại một đường, sau này cũng dễ gặp mặt.
- Ta sẽ nhớ nói lại với lão đại.
Cao Lão Thành nói xong với Tống Thiên Diệu liền đứng dậy, nhìn về phía Lâu Phượng Vân lúc này đang bị choáng ngợp bởi niềm vui sướng từ những lời vừa rồi của Tống Thiên Diệu, giọng nghiêm khắc nói:
- Tứ cửu Lâu Phượng Vân của Phúc Nghĩa Hưng, ngươi đã phạm điều thứ 32 trong 36 lời thề của Hồng môn, không được cậy thế bắt nạt người, theo quy củ Hồng môn lẽ ra phải lăng trì ngươi, chết dưới vạn đao, để giữ nghiêm kỷ cương, nhưng nghĩ ngươi là nữ nhi, làm ác không nhiều, kẻ cầm đầu Hắc Tâm Hoa lại đã nhảy biển tự vẫn, nên đường chủ Tuân Nguyên Lôi truyền lệnh, tứ cửu Lâu Phượng Vân dưới trướng chịu 36 gậy vây đánh, rửa sạch Hồng Anh sau lưng, trục xuất khỏi Phúc Nghĩa Hưng, từ nay Phúc Nghĩa Hưng với ngươi không còn quan hệ, ngươi không được nhân danh Phúc Nghĩa Hưng hành tẩu bên ngoài nữa. Truyền lệnh đường chủ Kim Nha Lôi, lĩnh lệnh hương chủ Cao Lão Thành.
Hắn đứng trước mặt Lâu Phượng Vân, chỉ vài câu ngắn gọn đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa Lâu Phượng Vân và Phúc Nghĩa Hưng, kiểu trục xuất khỏi tự đầu này khác với việc rửa tay chậu vàng thường thấy trên giang hồ, rửa tay chậu vàng chỉ là không can dự vào chuyện giang hồ nữa, nhưng người vẫn là người của tự đầu, sau này thực sự có rắc rối, tự đầu vẫn có thể ra mặt giúp, nhưng trục xuất khỏi tự đầu thì như chặt đứt làm đôi, từ nay Lâu Phượng Vân không được nhắc đến ba chữ Phúc Nghĩa Hưng, tên nàng cũng sẽ bị Phúc Nghĩa Hưng xóa khỏi hải để (danh sách thành viên), từ nay cầu về cầu, đường về đường, nàng không còn dính dáng gì đến bang hội nữa.
Nghe qua thì dường như không ảnh hưởng gì đến Lâu Phượng Vân, nhưng thực tế nếu không có Tống Thiên Diệu che chở, một khi bị trục xuất khỏi bang hội, những kẻ từng bị nàng bắt nạt trước đây hoặc những kẻ thù cũ, sẽ lập tức xông lên đưa nàng vào chỗ chết.
- Tống thư ký, ta làm xong rồi.
Cao Lão Thành nói xong những lời này với Lâu Phượng Vân, liền quay người nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Nếu Tống thư ký kiên quyết để lại sòng bạc cho Phúc Nghĩa Hưng, ta sẽ xin lão đại, xin hắn đặc biệt để ra nửa tháng thời gian cho Lâu Phượng Vân thu dọn chuyển đi, đợi sau nửa tháng, mới chính thức sắp xếp người tiếp quản sòng bạc.
- Vất vả cho thành ca, cải nhật mời ngươi uống trà.
Tống Thiên Diệu ngồi trên ghế không nhúc nhích, mỉm cười nói với Cao Lão Thành.
Cao Lão Thành cười:
- Lão đại của ta nói lần này để ta phụ trách việc làm ăn ở bến cảng, đợi ta kiếm được tiền ở bến cảng, do ta làm chủ mời Tống thư ký uống trà mới đúng, Tống thư ký không có việc gì, ta về gặp lão đại đây.
- Ừm, đa tạ.
Tống Thiên Diệu gật đầu.
Cao Lão Thành dứt khoát quay người ra cửa, trong phòng lại chỉ còn lại Lâu Phượng Vân và Tống Thiên Diệu, đây là một nhân vật hiếm có thực sự thông minh trong giới giang hồ, biết mình nên làm gì, nên nói gì, làm xong nói xong liền lập tức rời đi, tuyệt không cố ý kéo dài dây dưa.
Lúc này Lâu Phượng Vân không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt, đôi mắt đẹp tràn đầy biết ơn:
- Đa tạ Tống thư ký, ta...
- Ngươi muốn một nửa, ta đã giúp ngươi làm được, nửa còn lại tính cho rõ, đó là của ta, à phải rồi, còn có hai thành ngươi hứa với ta nữa.
Tống Thiên Diệu không đợi Lâu Phượng Vân nói hết, ngắt lời nàng, tự mình lên tiếng nói.
Lời nói của Tống Thiên Diệu khiến Lâu Phượng Vân lảo đảo suýt ngã khỏi cáng, nàng nhìn Tống Thiên Diệu với vẻ mặt thất thần, nhất thời không biết nói gì:
- Tống thư ký, ta... ngươi...
- Ngươi tự nói có thể giữ lại một nửa là được, không phải ta ép ngươi. Ta đã nói với ngươi rồi, ta giúp ngươi không phải vì ngươi hiếu thuận. Có phải đến cuối cùng ngươi mới hiểu được ý nghĩa câu nói đó không?
Tống Thiên Diệu búng tàn thuốc, nói với Lâu Phượng Vân:
- Hối hận rồi à? Trước đây một phần năm số tiền ngươi còn cắn răng đồng ý, sau đó ta giúp ngươi giữ lại một nửa, kết quả bây giờ thấy ta chỉ động động miệng đã lấy đi nửa còn lại của ngươi, tiếc lắm phải không? Ta trả lại tất cả cho ngươi, ngươi có muốn không?
Lâu Phượng Vân cảm thấy miệng mình đắng ngắt, mấy ngày nay nàng nghe người ta nói tự đầu Hồng Côn Sái lão Hùng mất chức tham mục cảnh sát là vì vị Tống thư ký này, Sái lão Hùng còn trút giận lên người nàng, bây giờ nghĩ lại, không trách Nhan Hùng ngu ngốc, mà là gã đàn ông luôn mỉm cười này quá đáng sợ.
Hắn luôn cười với ngươi, cứ cười mãi, nhưng thực tế trong tay đã âm thầm giơ dao lên, đợi khi ngươi không đề phòng, một nhát cắt xuống thịt ngươi.
- Vậy trước đây khi ta nói chia cho ngươi năm thành sòng bạc, ngươi lại từ chối?
Lâu Phượng Vân một tay ôm lấy sườn đau nhói, nhíu mày hỏi Tống Thiên Diệu.
- Ta tham tiền hơn ngươi tưởng, nhưng tham tiền có nhiều cách, bây giờ tốt biết mấy, ngươi đã rút khỏi Phúc Nghĩa Hưng, chủ động chia cho ta một nửa cộng thêm hai thành, chẳng gặp rắc rối gì cả, ban đầu tối nay ta còn định đi vay tiền sếp để đổi nhà cho gia đình, giờ thì tốt rồi, ngươi tự mang tiền đến tận nơi, sạch sẽ gọn gàng, ta không có lý do gì để không nhận, nhưng nếu ngươi không muốn, cũng có thể không đưa cho ta, không sao cả.