Chương 99 Angie Perlis đăng tràng (1)
Nhìn vào ngày tháng trên thông báo tuyển dụng, hai ngày hôm nay và ngày mai chỉ là sàng lọc sơ bộ, kiểm tra xem ứng viên có đáp ứng các điều kiện cơ bản hay không, ba ngày sau mới tiến hành thi viết, sau đó là phỏng vấn sơ bộ, phỏng vấn cuối cùng, kiểm tra sức khỏe và thẩm tra an ninh.
Ghi nhớ ngày thi viết trong lòng, Tống Thiên Diệu ăn xong bữa sáng, lấy ra hai vạn đô la Hồng Kông trong ví, nhờ khách sạn đổi thành mệnh giá 500 và 1000 đô la, trông có vẻ dày hơn nhiều, hắn cũng không đến Thương hội Lợi Khang ngồi, mà ra khỏi khách sạn bắt một chiếc xe kéo:
- Trung Hoàn phố Pedder, tòa nhà Gloucester.
Tòa nhà Gloucester là một tòa nhà thương mại, tiền thân là Khách sạn Hồng Kông từng là công trình biểu tượng cao nhất Hồng Kông, hiện nay là nơi đặt trụ sở chi nhánh Hồng Kông của nhiều công ty quốc tế, tất nhiên, ngoài các công ty ngoại quốc ra, tòa nhà này cũng còn có rất nhiều văn phòng luật sư, Tống Thiên Diệu đến đây chính là để gặp luật sư, hơn nữa là luật sư người nước ngoài.
Ở Hồng Kông, bất cứ việc gì trong giới kinh doanh đều không thể tách rời khỏi luật sư, tuy nhiên Lợi Khang không có văn phòng luật sư liên lạc riêng, mà cùng chia sẻ một văn phòng luật sư người Triều Châu với công ty Lợi Hanh của Chử Hiếu Trung, do văn phòng luật sư đó cung cấp dịch vụ chuyên môn về mặt pháp lý.
Tống Thiên Diệu không có ý kiến gì về việc sử dụng luật sư đồng hương Triều Châu, nhưng rõ ràng, bây giờ Lợi Khang chưa phải lúc cần tìm luật sư đáng tin cậy và trung thành để giúp theo dõi các hợp đồng thương mại của công ty, lúc này, Lợi Khang cần mối quan hệ của luật sư quỷ lão, dù luật sư đó không nhớ nổi một điều luật Hồng Kông nào cũng không sao, miễn là hắn có mối quan hệ là được, hoặc thậm chí lùi một bước nữa, chỉ cần hắn là người da trắng Anh quốc, thì không có vấn đề gì.
Đứng ở sảnh tòa nhà kiểm tra sơ qua bản đồ phân bố các công ty và văn phòng, Tống Thiên Diệu bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, không cần phải vào từng văn phòng luật sư để trao đổi, chỉ cần đứng ngoài cửa văn phòng luật sư quét mắt nhìn biển hiệu là được, những văn phòng treo biển tên tiếng Trung như Văn phòng luật sư Đỗ XX, Văn phòng luật sư Chu XX hoặc những cái tên rất Trung Quốc như Đan Tâm, Triều Thịnh, Hoàn Phong, Tống Thiên Diệu thậm chí không dừng bước chân, bởi vì từ tên đã cho thấy luật sư là người Trung Quốc.
Những gì có thể khiến hắn dừng bước, cũng không phải là những văn phòng luật sư ngoại quốc lớn đông đúc, tự mình vào đó muốn nhờ những luật sư bận rộn này giúp đỡ kết nối, có lẽ phải đợi đến năm sau, hơn nữa nói không chừng luật sư quỷ lão còn coi thường Lợi Khang, trực tiếp từ chối lạnh lùng hoặc mở miệng đòi hỏi quá đáng để dọa lui mình.
Đã xem qua hơn 40 trong số hơn 60 văn phòng luật sư, cuối cùng, một biển hiệu khắc chữ Lawyer bằng tiếng Anh, nhưng lại khắc chữ “Luật sư Angie • Perlis” bằng tiếng Trung, một văn phòng luật sư chỉ có một phòng làm việc khiến Tống Thiên Diệu hứng thú dừng bước.
Nhìn thấy trên cửa dán một tờ thông báo đòi tiền thuê bằng tiếng Anh của công ty bất động sản Anh quốc Hồng Kông, Tống Thiên Diệu càng hài lòng gật đầu, giơ tay gõ cửa.
- Mời vào.
Bên trong một giọng nữ đáp lại bằng tiếng Anh.
Tống Thiên Diệu vốn đang hài lòng lập tức nhíu mày, Angie • Perlis một cái tên nam tính như vậy, lại là một phụ nữ?
Tuy nhiên, đã có tiếng đáp lại từ bên trong nên Tống Thiên Diệu cũng không tiện quay người bỏ đi ngay. Hắn đẩy cửa bước vào, sau bàn làm việc, một nữ nhân da trắng không quá 25 tuổi, đeo kính gọng đen, mặc bộ váy đồng phục màu đen, lúc này đang ngẩng đầu lên từ sau bàn, mỉm cười với Tống Thiên Diệu vừa bước vào.
Đối với nhiều người bình thường, căn phòng làm việc này có lẽ còn được coi là sang trọng, nhưng trong mắt Tống Thiên Diệu, nó đơn giản đến mức không thể tin nổi, hoàn toàn không giống nơi làm việc của một luật sư hành nghề tại Hồng Kông. Một kệ sách rõ ràng chỉ để trang trí, bên trong xếp ngay ngắn các loại sách tiếng Anh, nhưng trên kệ có một lớp bụi mỏng, hiển nhiên đã lâu không được động đến. Quan trọng nhất là, mặc dù sách trên đó bằng tiếng Anh, nhưng nhiều cuốn không liên quan gì đến luật, ngược lại có một cuốn “Người tình của phu nhân Chatterley” khiến Tống Thiên Diệu hơi ngạc nhiên, không ngờ vị Angie luật sư này lại có hứng thú như vậy.
Một cái bàn làm việc, trên đó tài liệu chất đống, trông có vẻ như công việc bề bộn, nhưng Tống Thiên Diệu đã thấy nhiều trò ngụy trang kiểu này, chồng báo tiếng Anh với tài liệu lên nhau để tăng độ dày, hoặc là đối phương rảnh rỗi không có việc gì làm, hoặc chỉ là chất đống lên để người ta cảm thấy cô ta hiện giờ rất bận, chẳng hạn như lúc này, vị nữ luật sư này vừa viết vẽ gì đó trên sổ tay, vừa mỉm cười đánh giá hắn.
Tống Thiên Diệu ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, nữ luật sư này vừa khéo dừng bút, ngẩng đầu lên dùng tiếng Quảng Đông hơi cứng nhắc mở miệng:
- Tiên sinh, ta có gì có thể giúp ngài không?
- Ta hiểu tiếng Anh, chúng ta dùng tiếng Anh giao tiếp cũng không vấn đề gì.
Tống Thiên Diệu mỉm cười, nói với vị nữ luật sư này:
- Ta muốn hỏi, quý luật sư còn có luật sư nam người Anh nào khác không?
- Tôi cho rằng việc cung cấp tư vấn pháp lý không liên quan đến giới tính của luật sư, ngài thấy sao? Thưa tiên sinh? Tôi là Angie Perlis, luật sư hành nghề của văn phòng này.
Nữ luật sư nghe giọng điệu của Tống Thiên Diệu dường như có sự phân biệt đối với phụ nữ, hơi ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thiên Diệu nói.
- Angie Perlis, Angie Perlis.
Tống Thiên Diệu đọc thầm cách phát âm tiếng Anh của cái tên này hai lần trong lòng, mới hiểu ra nữ nhân này thực ra nên gọi là Angie Perlis, Hồng Kông dùng âm Quảng Đông phiên âm mới ra cái tên An Tổ Bùi Thụy Tư, giống như kiếp trước Michael Jordan bị Hồng Kông dịch thành Mễ Cao Tá Đốn vậy.