← Quay lại trang sách

Chương 104 Phúc tinh (2)

Tống Thiên Diệu nhìn vẻ mặt hứng thú của Chử Hiếu Tín, cười nói:

- Xinh thì khá xinh, chỉ là đầu óc quá thông minh, giao tiếp rất phiền phức, ngươi có muốn thử không?

- Không có thời gian, ta sợ nhất là phiền phức. Nếu muốn xem quỷ muội, chi bằng đi xem mấy con quỷ muội nhảy múa ở Lệ Trì Hoa Viên là xong. Dùng tiền giải quyết là nhẹ nhàng nhất. Ngay cả ngươi cũng thấy phiền phức, muốn đẩy cho ta? Ta mới không mắc lừa.

Chử Hiếu Tín do dự một chút, cuối cùng vẫn không gật đầu.

Tống Thiên Diệu hiểu ý gật gật đầu:

- Vậy qua vài ngày hẹn quan viên công thương thự ăn cơm, đến ngoài cửa lớn khoa hành chính bố chính ty thự tuyển người, Tín thiếu có muốn đi không?

- Có nhất định phải ta đi mới được không? Nếu ngươi có thể tự mình giải quyết, cứ tự quyết định. Nếu thực sự cần kéo lá cờ của ta, ta sẽ ra mặt.

Chử Hiếu Tín vỗ vỗ vai Tống Thiên Diệu:

- Lão đầu và đại ca ta đều nói ngươi là phúc tinh của ta, bảo ta đối xử tốt với ngươi một chút.

- Ta đâu phải đàn bà, cần gì phải nói mùi mẫn thế? Tiền tiêu vặt có đủ không?

Tống Thiên Diệu làm bộ rùng mình, gạt tay Chử Hiếu Tín ra.

Nhưng trong lòng lại hơi cảm động, vị lão bản này có thể nói ra hắn là lá cờ, lại để Tống Thiên Diệu tự quyết định, e rằng sự tin tưởng giữa chủ và tớ này đã đủ tuyệt đối rồi. Chử Hiếu Tín biết năng lực của mình không đủ, thứ có giá trị nhất chính là lá cờ thiếu gia nhà họ Chử, có thể thẳng thắn nói ra với Tống Thiên Diệu, là đã nhận thức rõ về bản thân, cũng nhận thức rõ về Tống Thiên Diệu.

- Oa, một đêm không gặp, ngươi đã thành đại phú ông, lại đủ tư cách hỏi ta có đủ tiền tiêu vặt không?

Chử Hiếu Tín tò mò nhìn Tống Thiên Diệu hỏi một câu.

Tống Thiên Diệu nháy mắt với hắn:

- Tối qua vô tình lại có người tặng một khoản tiền, có thể không nhiều, nhưng năm sáu vạn ta nghĩ chắc là có, nếu ngươi thiếu tiền, ta cho ngươi mượn nhé?

- Cần gì phải khoa trương thế, ta vừa khen ngươi là phúc tinh, ngươi đã nói ngươi hiện có tiền vào tài khoản. Nhưng ta là lão bản của ngươi, ta mượn tiền thư ký của mình, truyền ra ngoài ta còn dám gặp người nữa không? Để dành tán tỉnh vị luật sư quỷ muội kia đi.

Chử Hiếu Tín ha hả cười:

- Lão đầu ta tối qua cho năm ngàn đồng, uống rượu nghe nhạc là đủ rồi.

...

Sau khi Chử Hiếu Tín rời đi, Tống Thiên Diệu đến quán cà phê gọi một phần điểm tâm kiểu Tây làm bữa tối, vừa uống cà phê vừa bắt đầu lật xem cuốn sách mua từ cục in ấn chiều nay. Lúc này trong tay hắn là một cuốn sách nguyên bản tiếng Anh “Hoa Cúc và Thanh Kiếm”, cuốn sách này ban đầu là một báo cáo điều tra phân tích do nhà nhân chủng học Mỹ Ruth Benedict thực hiện theo lệnh của chính phủ Mỹ, nhằm phân tích, nghiên cứu xã hội Nhật Bản và tính cách dân tộc Nhật Bản, mục đích là hướng dẫn Mỹ cách quản chế Nhật Bản sau khi thua trận. Sau khi xuất bản năm 46, nó đã gây ra một cơn sốt lớn, nhiều quốc gia đã từng thông qua cuốn sách này để hiểu về tính cách xã hội dị hình mâu thuẫn của Nhật Bản.

Kiếp trước Tống Thiên Diệu đã từng đọc một phần bản tiếng Trung lúc rảnh rỗi, kiếp này vừa hay dùng bản tiếng Anh để giết thời gian.

Đang lúc Tống Thiên Diệu cảm thấy bất an vì câu nói hùng hồn của những kẻ theo chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản trong sách:

“Lấy huấn luyện của chúng ta đối kháng với ưu thế về số lượng của quân địch, lấy máu thịt của chúng ta đối kháng với thép của quân địch.”

Angie Perlis đã ngồi xuống ghế đối diện hắn.

Tống Thiên Diệu úp sách lại đặt trên bàn, nhìn về phía Angie Perlis. Đôi khi người thông minh thực sự không cần người khác nhắc nhở quá nhiều, ví dụ như lúc này Angie Perlis đã thay một chiếc váy liền thân thẳng eo thấp bằng lụa trắng viền hồng, chân mang tất thủy tinh, chân đi một đôi giày sandal cổ điển gót thấp. Có lẽ vì đã uống rượu trong bữa tối, lúc này cổ trắng ngần của Angie Perlis ẩn hiện một màu đào hồng.

Toàn thân ngồi đối diện, văn nhã, nghệ sĩ, hơi quyến rũ nhưng lại giữ phong cách cổ điển, Tống Thiên Diệu không biết đàn ông Anh có phải đều thích phụ nữ vô tình để lộ ra phong tình như vậy không, nhưng nói thẳng ra, thực ra loại quyến rũ kín đáo muốn che giấu lại càng lộ rõ này, hẳn đủ khiến Chử Hiếu Tín hối hận vì phiền phức mà không đến đây gặp vị nữ luật sư quỷ muội này.

- Cục Quản lý Công thương mới có một phó cục trưởng tên là Patrick Mason, 40 tuổi, tên tiếng Trung là Thạch Trí Ích, trước đây từng giữ chức Cục trưởng Cục Sự vụ Thành phố, cục trưởng Cục Quản lý Công thương cũ đã về Luân Đôn báo cáo công tác tháng trước, nhưng cả Luân Đôn và Phủ Tổng đốc đều chưa bổ nhiệm người mới vào vị trí cục trưởng, nghe nói vị phó cục trưởng Thạch Trí Ích này tháng sau sẽ được thăng lên một cấp - Quan học sinh..

Angie Perlis dùng một tay chống cằm, hơi nghiêng mặt nhìn Tống Thiên Diệu nói.

Đây là tin tức cô ấy nhận được từ miệng một nam luật sư trong bữa tối hôm nay, hay nói cách khác, là tin tức được sàng lọc từ một đống thông tin, cho rằng phù hợp với yêu cầu của Tống Thiên Diệu.

- Phục vụ, làm phiền chuẩn bị giúp vị tiểu thư xinh đẹp này một ly cà phê, không cần cho đường và sữa.

Tống Thiên Diệu không đáp lại lời Angie Perlis, mà trước tiên gọi người phục vụ giúp Angie Perlis gọi một ly cà phê nóng, rồi mới nhìn về phía Angie Perlis nói:

- Tuy uống cà phê sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng theo trải nghiệm cá nhân, ta cho rằng cà phê đắng ít nhiều có tác dụng giải rượu.

- Nếu tóc và da của ngươi biến thành giống ta, ta còn tưởng ngươi là người Anh.

Angie Perlis sau khi uống rượu, so với lúc buổi sáng, càng thêm hoạt bát và duyên dáng.

Tống Thiên Diệu cầm sách lên tiếp tục đọc:

- Thực ra ta cũng không ngờ, phụ nữ Anh được báo chí gọi là bảo thủ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, thông thường chẳng phải tán gẫu nửa giờ về thời tiết mới vào chính đề sao?

- Thừa lúc ta còn tỉnh táo, hỏi nhanh đi, Tống, chậm một chút nữa ta sẽ ngủ mất.

Angie Perlis hạ thấp giọng nói với Tống Thiên Diệu.