Chương 106 Thiếu tiền
Không câu nệ sự đối xứng của danh thiếp kiểu cũ, nhưng cách sắp xếp khiến người ta nhìn rất thoải mái. Thiết kế tinh tế nhất là mặt trước danh thiếp chỉ có tên, không in bất kỳ thông tin nào khác, khi đưa danh thiếp cho người khác sẽ không lộ ra chút khoe khoang nào, mà cần người nhận tự lật mặt sau mới thấy được các thông tin khác.
- Tôi đã nhờ khách sạn chuẩn bị một ít tinh dầu bạc hà dùng để ướp hương quần áo, rồi niêm phong những tấm danh thiếp này cùng tinh dầu bạc hà suốt một buổi chiều, mới khó khăn lắm mới xông ra được chút hương thơm.
Tống Thiên Diệu nói:
- Chức danh Trưởng phòng Pháp chế công ty Lợi Khang Thương Mại này, ta đoán sẽ hữu dụng hơn cái danh xưng Lawyer của ngươi, ít nhất là trong thái độ của những người Anh đối với cô.
- Có ai từng nói với ngươi rằng ngươi thực ra nên học thiết kế kiến trúc hoặc thiết kế thời trang không? Rất tinh tế.
Angie Perlis vừa nghịch tấm danh thiếp trong tay vừa nói:
- Ngươi đã từng lớn lên ở Anh?
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không hỏi tiếp nữa, mà sẽ về phòng, khóa cửa lại, ngủ một giấc thật ngon, rồi sáng mai thức dậy nghĩ xem nên gặp phu nhân phó cục trưởng kia như thế nào.
Tống Thiên Diệu đứng dậy khỏi ghế, cất túi xách và sách của mình, đưa tay ra với Angie Perlis:
- Ta có thể đưa ngươi đến tận cửa phòng.
- Cảm ơn.
Angie Perlis trong bữa tối hôm nay để lấy thêm thông tin đã uống khá nhiều rượu vang, không từ chối bàn tay Tống Thiên Diệu đưa ra, tự nhiên nắm lấy, hai người cùng bước ra khỏi quán cà phê, đi về phía khu phòng khách.
Đưa Angie Perlis đến tận cửa phòng một cách lịch thiệp, Tống Thiên Diệu chúc nữ luật sư đang rất chăm chỉ thu thập thông tin này ngủ ngon rồi quay người rời đi.
Dù nữ luật sư hôm nay ăn mặc gợi cảm kín đáo, nhưng Tống Thiên Diệu hoàn toàn không có tâm trạng tán tỉnh, hiện giờ hắn cần tiền, tuy rằng chỗ Lâu Phượng Vân có tiền của hắn, nhưng chuyện này, cho dù hắn muốn lấy tiền ra trước tiên cũng phải cho Chử Hiếu Tín biết mới được. Ra khỏi khách sạn ngồi lên xe kéo, Tống Thiên Diệu vội vã đến Lệ Trì Hoa Viên ở Bắc Giác.
Ở đại sảnh vẫn là vị Kim quản lý đầu to đang tiếp đón khách, thấy Tống Thiên Diệu bước vào, Kim quản lý cười hì hì đi tới:
- Tống thư ký buổi tối tốt lành, là tự đến giải trí hay là gặp Tín thiếu?
- Lão bản đang giải trí ở đây, ta - một thư ký muốn vui vẻ cũng không đến đây, phiền Kim quản lý dẫn ta đi gặp Tín thiếu.
Tống Thiên Diệu lịch sự mỉm cười đáp lại vị Kim quản lý này một câu.
Theo sau Kim kinh lý, Tống Thiên Diệu bước vào vũ trường. Lúc này, trên sân khấu chính giữa vẫn còn ca nữ và vũ nữ đang biểu diễn. Thỉnh thoảng có công tử nhà giàu lớn tiếng gọi người hầu mang hoa lên. Kim kinh lý dẫn Tống Thiên Diệu đến vị trí hàng đầu. Chử Hiếu Tín ngồi ở chính giữa bàn trà, lúc này xung quanh hắn có vài người trẻ tuổi đang ngồi vây quanh. Cô gái tên Trần Chu Đề mà Tống Thiên Diệu đã gặp trước đó giờ đang ngồi e ấp bên cạnh Chử Hiếu Tín, thỉnh thoảng giúp mọi người mời rượu.
- A Diệu? Sao giờ này mới đến đây? Chẳng lẽ là khoe khoang ngươi đã giải quyết xong luật sư quỷ muội kia? Không giống lắm nhỉ?
Chử Hiếu Tín vốn đang trò chuyện với đồng bọn bên cạnh, thấy Tống Thiên Diệu đi dọc theo lối đi, liền hào hứng vẫy tay với hắn:
- Lại đây ngồi.
Nói xong còn cố ý vẫy tay với Trần Chu Đề bên cạnh:
- Chu Đề à, ngươi ra hậu trường giúp A Diệu giới thiệu một tỷ muội đi, nhìn bộ dạng thần thanh khí sảng của hắn, biết ngay là chưa được gì, dù là uống rượu hay ra ngoài chơi, đều tính cho ta.
- Có vài chuyện muốn nói chuyện với Tín thiếu một chút.
Tống Thiên Diệu đi tới, trước tiên nói lời cảm ơn với Trần Chu Đề đã đứng dậy nhường chỗ, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Chử Hiếu Tín mở lời nói.
Chử Hiếu Tín không vội hỏi, mà ôm vai Tống Thiên Diệu một cái để thể hiện sự thân mật, tay kia nâng ly rượu nói với những người bạn khác:
- A Diệu, Tống Thiên Diệu, thư ký của ta, khi không tìm được ta thì đến thương hội tìm hắn là được, chỉ cần không phải lên giường với phụ nữ, bất cứ chuyện gì nói với hắn cũng như nói với ta vậy.
Đợi Tống Thiên Diệu uống một vòng bia với mấy công tử nhà giàu đang ồn ào chào hỏi mình, Chử Hiếu Tín mới hỏi hắn:
- Nếu ngươi đến đây, sao không nói trước với ta một tiếng ở khách sạn, ta sẽ bảo tài xế đưa ta xong rồi đi đón ngươi, tìm ta có chuyện gì?
- Thiếu tiền.
Tống Thiên Diệu giơ tay với Chử Hiếu Tín:
- Thiếu rất nhiều tiền.
Gương mặt hơi say của Chử Hiếu Tín khựng lại:
- Không thể nào chứ? Cô luật sư quỷ muội kia tốn kém đến thế sao? Chiều tối còn hào hứng nói muốn cho ta vay tiền, giờ lại thành kẻ cùng đường? A Diệu, tán gái đâu phải như vậy, ngoài tiền, ngươi không thể dùng chút tâm sao?
- Phó cục trưởng Cục Quản lý Công thương nghiệp, ta muốn để Lợi Khang kết nối với hắn, nhưng phó cục trưởng không phải là cục trưởng Cục Hải quan hay nhân viên, không phải loại có thể dùng vài vạn đô là đuổi đi được, lần đầu gặp mặt ước chừng phải mất mấy chục vạn, có cách nào không? Nếu không thì ta tự đi giải quyết, nhưng nếu ta lấy tiền ra, sau này Chử hội trưởng biết được, có thể sẽ nổi giận, vậy có tính là ta mượn ngươi không?
- Ta chọn, vài vạn đô đủ để ta qua hai tháng nữa mua Nhan Hùng từ Sa Đầu Giác về, trong miệng ngươi, lại chỉ đủ để gặp một lần?
Chử Hiếu Tín sững người, mang theo men say nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Diệu hỏi.
Tống Thiên Diệu cầm điếu thuốc trên bàn châm lửa:
- Lão đại, đó là phó cục trưởng Cục Quản lý Công thương nghiệp, hơn nữa sắp lên cục trưởng, ngang hàng với cục trưởng Cục Cảnh vụ, cảnh sát trưởng đấy, muốn nịnh bợ loại người đó thì ít nhất cũng phải là cấp tổng Hoa thám của cảnh sát mới đủ tư cách, gặp một lần vài vạn đô ta còn thấy chưa chắc đã đủ.