Chương 114 Trần Thái người gan dạ (1)
Nhìn thấy Tống Thiên Diệu mặc tạp dề, tay cầm gan heo chuẩn bị nấu ăn, khiến Kim Nha Lôi có chút thất thần, hắn đã gặp Tống Thiên Diệu vài lần, vị thư ký trẻ tuổi này luôn mặc vest chỉnh tề, nói cười tự nhiên.
Đặc biệt là những thủ đoạn mượn sức đánh sức, không tốn một xu mà vẫn lấy được lợi ích, hắn sử dụng như trò đùa, chơi còn xuất sắc hơn cả những lão giang hồ như mình không biết bao nhiêu lần, hiếm khi thấy Tống Thiên Diệu có bộ dáng đàn ông nội trợ chuẩn bị nấu cơm như vậy, hơn nữa nụ cười trên mặt hoàn toàn khác với những nụ cười mà hắn từng thấy trước đây, lúc này nụ cười hiền lành vô hại, còn khi ở quán trà hay ở Thái Bạch Hải Sản Phường, nụ cười của Tống Thiên Diệu tuy cũng không có sát khí, nhưng kết hợp với lời nói của hắn, luôn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
- Lôi ca còn phải tự mình đến một chuyến? Phái người dưới đến nói một tiếng với ta là được rồi.
Tống Thiên Diệu tiện tay đặt gan heo trở lại, lau lau hai tay, cởi tạp dề ném sang một bên bếp lò, mỉm cười hỏi Kim Nha Lôi một câu.
Khi tạp dề trên người Tống Thiên Diệu biến mất, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng xắn tay áo, Kim Nha Lôi mới cảm thấy Tống Thiên Diệu với nụ cười trên mặt có thể nuốt chửng người ta không nhả xương đã quay trở lại, hắn liếc nhìn Triệu Mỹ Trân và Trần Thái trong phòng, cười nói với Tống Thiên Diệu:
- Nghe đám tiểu đệ về báo nói hôm nay Tống thư ký trưa rảnh rỗi, nên ta nghĩ mình cũng không có việc gì, chi bằng đến uống vài chén với Tống thư ký, lầu hai của Phúc Tinh tửu lâu đã được bao trọn, rượu thịt đã đặt sẵn, Tống thư ký qua đó là có thể khai tiệc.
- Hôm nay ta chuẩn bị chuyển nhà, nên muốn về nhà uống vài chén rượu với lão đầu. Chi bằng Lôi ca ở lại cùng uống, để các huynh đệ khác đến tửu lâu.
Tống Thiên Diệu cười nói với Kim Nha Lôi:
- Không phải ta không nể mặt Lôi ca, chỉ là người Triều Châu chuyển nhà có tục lệ làm một bữa cơm ở nhà cũ, chia ra một phần mang đến nhà mới, ngụ ý ăn mặc không lo, tài lộc dồi dào, nên bữa cơm này dù thế nào cũng phải ăn ở nhà.
Kim Nha Lôi cũng là người Triều Châu, tất nhiên cũng hiểu phong tục cũ của người Triều Châu, nghe Tống Thiên Diệu chuẩn bị chuyển đi, gật đầu tỏ ý hiểu:
- Phải thế, phải thế, A Lạc, bảo các huynh đệ bên ngoài đến tửu lâu ăn cơm, ăn xong trưa rồi bảo họ đến giúp Tống thư ký chuyển nhà.
Tâm phúc A Lạc của Kim Nha Lôi ở cửa dạ một tiếng, xoay người đi ra.
Kim Nha Lôi đến thăm, Tống Thiên Diệu không tiện tiếp tục đóng vai đầu bếp nấu ăn nữa, với Trần Thái còn có thể giải thích bằng quan hệ họ hàng, nhưng Kim Nha Lôi là khách, khách đến mà mình không tiếp thì mất mặt đối phương, nên Tống Thiên Diệu dẫn Kim Nha Lôi và Cao Lão Thành hai người vào căn phòng vốn không lớn, Triệu Mỹ Trân thì đứng dậy đi ra tiếp tục chuẩn bị món ăn.
Kim Nha Lôi thấy Trần Thái ngồi yên ổn trên một cái ghế, cười với Tống Thiên Diệu:
- Tống thư ký, vị em họ này của ngươi thật là lợi hại, vừa nãy ta ở ngoài đường, người của Nhị Bình còn chặn ta lại, bảo ta phải cho họ một lời giải thích.
- Nhắc đến chuyện này, còn phải đa tạ ngươi, phí bảo lãnh bao nhiêu, để ta trả, chuyện này không nên để ngươi bỏ tiền.
Tống Thiên Diệu nghe đến đây, cầm lấy ví tiền bên giường hỏi.
Kim Nha Lôi khoát tay:
- Chuyện nhỏ, phí bảo lãnh chỉ có một hai trăm đồng thôi, thực ra tôi muốn hỏi Tống thư ký, vị em họ này của ngươi có hứng thú ra ngoài làm việc không?
Tống Thiên Diệu dừng động tác, nhìn Kim Nha Lôi, rồi lại nhìn Trần Thái hoàn toàn không hiểu câu nói của Kim Nha Lôi:
- Sao vậy? Lôi ca ưng ý em họ của ta?
- Tài năng giang hồ như em họ của ngươi, ta đương nhiên ưng ý, nhưng dù ta có gần nước được trăng trước, cũng phải hỏi ý Tống thư ký trước, ngươi đồng ý thì ta sẽ sắp xếp người khai hương đường, đảm bảo ba năm sẽ thăng chức Hồng Côn.
Tống Thiên Diệu đánh giá Trần Thái, hoàn toàn không thấy vị em họ ngốc nghếch này có khí thế tài năng giang hồ ở điểm nào, chẳng phải chỉ là vung đòn gánh đánh ngã bốn tên côn đồ bến tàu của Nhị Bình sao?
- Sức mạnh thô bạo, đánh ngã vài người, cũng gọi là tài năng?
Tống Thiên Diệu đưa cho Kim Nha Lôi một điếu thuốc, lại đưa cho Cao Lão Thành một điếu, rồi mới tự mình châm lửa hỏi Kim Nha Lôi.
Kim Nha Lôi cười ngồi xuống ghế nói:
- Nhị Bình mở miệng đòi ba ngàn đồng tiền thuốc men, Tống thư ký, nếu chỉ là đánh nhau thôi, sao lại nhiều tiền thuốc men như vậy? Em họ ngươi chưa nói với ngươi sao?
- Có nói, bảo hắn đánh ngã bốn người, những người khác không dám tiến lên nữa, cuối cùng là sái lão bắt hắn, ba ngàn đồng? Em họ ta không hiểu quy củ giang hồ, nhưng ta hiểu, Nhị Bình báo cảnh sát gây hoàng khí, có phải là không muốn làm ăn ở bến tàu nữa không?
Tống Thiên Diệu nhướn mày nhẹ, nói với giọng thờ ơ.
Kim Nha Lôi lắc đầu:
- Gây hoàng khí tất nhiên là đại kỵ trong giang hồ, nhưng Nhị Bình cũng chưa phạm quy củ, ba tên cảnh sát đến đều có thân phận giang hồ, không tính là quan chức thật sự, chủ yếu là em họ ngươi quá hung dữ, có biết vì sao những người khác không dám tiến lên nữa không? Bởi vì trong bốn người nằm dưới đất, có hai người là Hồng Côn phụ trách vây sự của Nhị Bình ở bến tàu, Biển Đản Uy và Ngưu Thỉ Căn, hai tên đó đã được coi là những kẻ đánh giỏi nhất, ác nhất của Nhị Bình ở bến tàu, ngay cả bọn chúng cũng bị em họ của ngươi dùng đòn gánh đánh đến mức bò dậy không nổi, những người khác làm sao dám tiến lên? Người phụ trách bến tàu đều bị đánh ngã, không đi tìm cảnh sát thì còn làm được gì?