← Quay lại trang sách

Chương 118 Phố Thái Hòa, Vịnh Loan (1)

Tên thủ hạ của Lâu Phượng Vân tên Sư Gia Huy lại một lần nữa gọi Tống Thiên Diệu từ xa, rồi chạy nhỏ đến trước mặt Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu rất tò mò tại sao một gã nóng nảy như vậy lại có biệt hiệu là Sư Gia Huy, chẳng lẽ chỉ vì đeo một cặp kính?

- Tống thư ký, Tống thư ký... không phải đã nói để Vân tỷ giúp thuê hai tầng nhà ở Vịnh Loan sao? Sao lại vội vã dọn đi nhanh vậy?

Sư Gia Huy đứng trước mặt Tống Thiên Diệu, mồ hôi nhễ nhại, giọng nói có vẻ lo lắng.

Thực ra hắn đã đến gần đây từ sớm, chỉ là vì tọa quán Phúc Nghĩa Hưng Kim Nha Lôi luôn ở cùng Tống Thiên Diệu trò chuyện, nên không dám lại gần. Đợi mãi đến khi Kim Nha Lôi rời đi mới vội vàng chạy lại hỏi.

Mặc dù Cao Lão Thành chỉ đuổi Lâu Phượng Vân ra khỏi bang hội, Sư Gia Huy vẫn là thành viên của Phúc Nghĩa Hưng, nhưng hắn là tiểu đệ bên cạnh Hắc Tâm Hoa và Lâu Phượng Vân, ban đầu bái đại ca chính là Hắc Tâm Hoa. Hơn nữa theo Hắc Tâm Hoa nhiều năm như vậy, tình cảm với bang hội xa không bằng thân thiết với vợ chồng Hắc Tâm Hoa và Lâu Phượng Vân. Huống hồ sau khi Phúc Nghĩa Hưng tiếp quản sòng bạc, cũng không sắp xếp vị trí cho hắn, nên thời gian gần đây Sư Gia Huy luôn bận rộn bên cạnh Lâu Phượng Vân, chẳng khác nào bị đuổi khỏi tự đầu.

Hơn nữa, tuy hắn không phải thực sự là sư gia, nhưng bản thân cũng có chút nhãn lực. Rõ ràng Lâu Phượng Vân hiện giờ đang được vị Tống thư ký này che chở, chỉ cần Tống thư ký còn đó, Phúc Nghĩa Hưng không dám gây sự nữa. Bản thân hắn là loại tiểu lâu la, giờ dù có chuyển sang dưới trướng người khác của Phúc Nghĩa Hưng, e rằng cũng chẳng được trọng dụng. Chi bằng chết lòng sống dạ đi theo bên cạnh Lâu Phượng Vân. Hiện tại bên cạnh Lâu Phượng Vân không có người để dùng, thêm vào đó bản thân hành động bất tiện, đang cần người giúp đỡ chạy vặt, mà hắn vừa hay có thể nhân cơ hội lộ mặt vài lần trước vị Tống thư ký này.

Đối với Lâu Phượng Vân, Tống Thiên Diệu thực sự chẳng để tâm, chỉ nhớ một việc, đó là hiện giờ trong tay Lâu Phượng Vân có một nửa số tiền là của mình. Lúc này nghe Sư Gia Huy nhắc nhở, Tống Thiên Diệu mới nhớ ra dường như mình đã từng nói một câu, nếu Lâu Phượng Vân dọn đi thì nhớ giúp cho gia đình mình thuê một tầng Đường lâu.

- Thương tích của cô ta chưa lành? Cứ để cô ta dưỡng thương đi, khó được có tâm, đợi thương tích của cô ta lành rồi bảo cô ta đến gặp ta là được.

Tống Thiên Diệu nói với Sư Gia Huy bằng giọng nhạt nhẽo, hắn không quan tâm Lâu Phượng Vân có giúp mình trả tiền thuê nhà hay không, ý của câu nói đó thực ra là bảo Lâu Phượng Vân tránh xa Cửu Long, nơi giang hồ phong vân không còn phù hợp với nàng nữa, đến Loan Tễ là một lựa chọn không tồi.

- Không phải, không phải, Tống thư ký, nhà cửa đã được an bài xong, ngày hôm sau ngài nói xong, Vân tỷ đã phái tôi đến Thái Hòa Nhai ở Loan Tễ mua một tòa Đường lâu.

Sư Gia Huy vội vàng lên tiếng giải thích:

- Có thể dọn vào bất cứ lúc nào.

Mua một tòa Đường lâu và thuê một tầng Đường lâu là hai khái niệm khác nhau. Cái gọi là Đường lâu, là nhà dân thường thấy ở Hồng Kông, cao nhất không quá năm tầng, mỗi tầng chỉ có một đơn vị khoảng một nghìn feet Anh, nên thuê một tầng Đường lâu nghe có vẻ khoa trương, thực tế cũng chỉ là thuê một căn hộ khoảng một trăm mét vuông.

Nhưng mua một tòa Đường lâu, thực tế là mua toàn bộ tòa nhà kể cả cửa hàng tầng trệt. Theo giá nhà hiện tại, dù là Đường lâu cũ kỹ đã lâu năm, giá một tòa cũng phải khoảng sáu vạn đô la Hồng Kông, hơn nữa còn phải trả thêm từ sáu nghìn đến một vạn đồng phí chuyển nhượng.

Tống Thiên Diệu thực sự không ngờ Lâu Phượng Vân, một người phụ nữ, lại bị trục xuất khỏi Phúc Nghĩa Hưng, tương lai chưa rõ ràng, vậy mà lại có gan mua cả một tòa Đường lâu. Nhưng cũng không có gì lạ, bởi vì hiện nay ở Hồng Kông muốn mua nhà, không thể mua từng tầng, mà phải mua cả tòa. Vì chính phủ xem xét đến việc thu thuế thuận tiện, một tòa nhà chỉ cần một chủ sở hữu, nhưng nhược điểm là đa số người Hồng Kông không có tiền để mua cả tòa Đường lâu, phần lớn đều là người giàu mua vài tòa Đường lâu rồi cho thuê, gia đình khá giả hơn sẽ đi thuê cả tầng Đường lâu để ở, những gia đình có thu nhập kém hơn thì đi thuê những căn hộ được chia thành các phòng nhỏ gọi là “đầu đuôi phòng”, còn những người kiếm tiền ít ỏi chỉ đủ sống qua ngày thì chỉ có thể tự dựng lều ở những khu đất trống, hình thành nên khu nhà gỗ. Vì vậy mới dẫn đến tình trạng hiện nay ở Hồng Kông tuy có không ít Đường lâu, nhưng vẫn có rất nhiều người nghèo chỉ có thể chen chúc trong khu nhà gỗ.

- Vậy sao cô ta không dọn vào ở trước?

Tống Thiên Diệu mỉm cười, hỏi Sư Gia Huy.

Sư Gia Huy lau mồ hôi trên mặt:

- Vân tỷ nói muốn để Tống thư ký chọn trước, sau khi Tống thư ký chọn xong và an bài gia đình xong, Vân tỷ mới vào ở.

- Vậy lát nữa ngươi đi theo xe tải dẫn đường.

Tống Thiên Diệu không hỏi thêm nữa, vỗ vai Sư Gia Huy:

- Đi xem thử tòa Đường lâu cô ta mua như thế nào.

Tống Thiên Diệu nói xong, Sư Gia Huy dạ một tiếng, chạy đến xe tải nói rõ địa điểm với tài xế.

Tống Thiên Diệu kẹp điếu thuốc lá trầm ngâm một lúc, có lẽ Lâu Phượng Vân sau khi bị hành vi của hắn làm cho hoảng sợ đêm đó, đã suy nghĩ sâu xa hơn về mọi chuyện. Tuy những suy nghĩ nhỏ nhặt đó không thể giấu được Tống Thiên Diệu, và việc nàng cố gắng suy nghĩ giống như hắn chỉ khiến bản thân mệt mỏi, nhưng đây không phải là chuyện Tống Thiên Diệu có thể khuyên nhủ một câu là nàng sẽ thôi. Có lẽ phải đợi đến khi nàng tự đâm đầu vào tường đến đầu rơi máu chảy mới chịu dừng lại.