← Quay lại trang sách

Chương 132 Không do trời

Chử Diệu Tông mở miệng bảo vệ Chử Hiếu Tín bỏ xe giữ tướng, từ bỏ bản thân mình, còn Thạch Trí Ích lại đứng ngoài quan sát thưởng thức, kết cục sẽ là người cười kẻ khóc, người cười tất nhiên là Thạch Trí Ích và Chử Hiếu Tín, người khóc chỉ có thể là cha mẹ thân nhân ở tầng dưới, còn bản thân mình? Cơ hội khóc cũng không có, chỉ có thể chết thảm thôi. Tuy khả năng này không cao, trong mười phần chỉ có một hai phần xác suất mà thôi, nhưng dù chỉ có 1% xác suất trúng thưởng, kết cục lại là 100% xương cốt không còn.

Đó chính là lý do hắn hơi lắc lư khi nâng ly rượu đỏ lên, hắn đã do dự, nhưng dòng máu thích đi đường mòn bên vách núi đã thấm sâu vào tận xương tủy đang thiêu đốt hắn, khiến hắn biết rõ lần này không giống như những chuyện nhỏ nhặt trước đây lừa Nhan Hùng hay Trần A Thập, vẫn muốn thử một lần.

Đường là do mình đi, phú quý là do mình tranh đoạt, ngay cả dũng khí để tranh đoạt một lần cũng không có, thì cũng uổng công đến thời đại sóng gió này một chuyến.

- Tống thư ký, bia đây.

Phía sau truyền đến giọng nói của Sư Gia Huy, Tống Thiên Diệu quay đầu nhìn lại, Sư Gia Huy đang cẩn thận xách ba chai bia và một tấm chăn dày gấp gọn bước qua tường thấp, đứng bên cạnh Tống Thiên Diệu, nhìn về phía mép sân thượng cách đó chưa đầy nửa mét rồi lại lùi lại nửa bước:

- Vân tỷ nói trên sân thượng gió lạnh, dặn ta mang một tấm chăn lên cho Tống thư ký.

Tống Thiên Diệu nhận lấy tấm chăn, giơ lên đón gió, trải ra trên sân thượng rồi ngồi xuống, cầm một chai bia tu một ngụm, nói với Sư Gia Huy đang đứng:

- Ngồi xuống, nói chuyện hai câu.

- Vâng, Tống thư ký.

Sư Gia Huy sững người một chút, rồi cẩn thận ngồi xếp bằng ở góc tấm chăn, hơn nửa mông vẫn còn trên mặt đất lạnh lẽo, gương mặt tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, không nhịn được cười lên, cầm chai bia còn lại đưa cho Sư Gia Huy:

- Ngươi làm sư gia tùy tùng cho người ta, ta làm thư ký tùy tùng cho người ta, chúng ta cũng na ná nhau, có lẽ vì là đồng nghiệp nên ta nhìn ngươi không vừa mắt. Này, làm sư gia ở sòng bạc có vất vả không?

- Đa tạ Tống thư ký.

Sư Gia Huy cẩn thận dùng hai tay nhận lấy chai bia, không vội uống ngay, mà cầm chai bia chờ Tống Thiên Diệu nói xong, gượng cười:

- Không vất vả, tôi vốn ngốc mà, Vân tỷ thông minh như vậy, đâu cần đến sư gia, chỉ cần một kẻ nghe lời chạy vặt thôi.

- Trước khi làm sư gia làm gì? Uống rượu nói chuyện mà, ta đâu phải người trả lương cho ngươi, không cần căng thẳng như vậy?

Tống Thiên Diệu đưa chai bia trong tay ra, khẽ chạm vào chai bia của đối phương, rồi tu một ngụm cười nói.

Sư Gia Huy cũng vội vàng uống một ngụm nhỏ:

- Trước đây ta làm tuần thành mã, bắt đầu làm từ 17 tuổi, làm được 5 năm, sau đó Hoa ca và Vân tỷ thấy ta thật thà, nên dẫn đến bên cạnh giúp họ chạy vặt làm việc.

Tuần thành mã là cách gọi của người dân Hồng Kông đối với những người qua lại giữa nội địa và Hồng Kông, chuyên giúp người khác chuyển thư từ gia đình, gửi tiền bạc hoặc mua sắm những vật dụng nhỏ, giống như những nhân viên giao hàng của các công ty chuyển phát nhanh ở kiếp trước của Tống Thiên Diệu, điểm khác biệt là tuần thành mã không có công ty, từ nhận hàng, vận chuyển đến giao hàng, đều do một mình họ hoàn thành.

Vào thời kỳ đầu Anh chiếm đóng Hồng Kông, nghề tuần thành mã một thời thịnh hành, sau đó dần suy thoái khi bưu điện Hồng Kông được thành lập. Tuy nhiên, cho đến nay vẫn còn nhiều người già ở Hồng Kông không tin tưởng vào vận chuyển bưu điện, họ sẽ bằng mọi cách tìm một tuần thành mã để ủy thác đưa thư từ hoặc tiền bạc của mình về quê.

Người làm tuần thành mã được năm năm ắt phải thật thà đáng tin. Những kẻ có ý đồ xấu thường thấy người ta ủy thác vật quý giá liền lén bỏ túi riêng, không làm được bao lâu đã mất hết danh tiếng, không còn nhận được ủy thác nữa.

Có lẽ tối nay Tống Thiên Diệu trông không còn vẻ ỷ thế hiếp người như ngày thường, Sư Gia Huy ngồi bên cạnh, hơi thả lỏng một chút. Thấy Tống Thiên Diệu rất tò mò về chuyện tuần thành mã, liền kể ra vài chuyện thú vị gặp phải năm xưa làm đề tài trò chuyện.

Còn Tống Thiên Diệu thì từ từ uống rượu, lặng lẽ lắng nghe bên cạnh. Đến khi Sư Gia Huy kể xong một chuyện thú vị, Tống Thiên Diệu đột nhiên lên tiếng hỏi hắn một câu:

- Ngươi có từng ăn loại thuốc trị giun ngọt ngọt không?

Sư Gia Huy đang còn chưa định thần lại bị câu hỏi của Tống Thiên Diệu làm cho sững sờ một lúc, mấy giây sau mới phản ứng lại:

- Thuốc trị giun? Giun gì, hiểu rồi, thuốc tẩy giun chứ gì, ngọt ư? Thêm đường vào cũng đắng ngắt, tôi đau bụng tiệm thuốc có kê đơn, uống liền ba ngày, cuối cùng thải ra một con giun chết, nhưng giun thải ra rồi bụng vẫn đau, không có tác dụng, sao thế? Tống thư ký đau bụng à?

Tống Thiên Diệu lắc đầu, uống cạn chút rượu còn lại trong chai bia cuối cùng, đứng dậy trên ban công duỗi người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao phía trên:

- Ngươi nói, làm ra loại thuốc trị giun cho mọi người dùng, có tính là làm việc thiện không? Lại có thể kiếm được tiền không?

- Ta cũng không biết Tống thư ký đang nói gì nữa?

Sư Gia Huy đứng bên cạnh Tống Thiên Diệu cũng đứng dậy, gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Tống Thiên Diệu thu hồi ánh mắt, vỗ vai đối phương, cười thoải mái, xách chai rượu không đi về phía cầu thang, miệng hào sảng ngâm bằng tiếng Quảng Đông:

- Cuộn sách lên thuyền câu, thân khoác áo tơi nón lá cầm cần câu. Chèo về chốn sóng xanh sâu thẳm, mấy lớp ghềnh. Chẳng phải người câu cá ngày xưa, chỉ vì thời thế che lấp hiền tài. Nên thân này do ta, chẳng do trời.