← Quay lại trang sách

Chương 160 Tửu sắc khó cưỡng (2)

Tống Thiên Diệu nhẹ nhàng xoay xoay chén trà trong tay, thực ra tất cả những gì hắn đang làm bây giờ, dù là Thạch Trí Ích hay kẹo tháp, đều là để giúp Chử Hiếu Tín đứng vững chân ở Hồng Kông này. Tuy lúc này Chử Hiếu Tín có lá cờ lớn của nhà họ Chử che chở, nhưng rốt cuộc chữ Chử đó vẫn không phải là Chử Hiếu Tín. Một khi Chử Diệu Tông ngã xuống, Chử Hiếu Tín lúc đó sẽ lộ nguyên hình. Muốn mượn thế, bản thân Tống Thiên Diệu chỉ có thể đưa Chử Hiếu Tín lên một vị trí đủ cao trước, sau đó mới có đủ tư cách để mượn thế.

- Cộc cộc.

Cửa phòng bị gõ nhẹ từ bên ngoài, Tống Thiên Diệu khóe miệng nhếch lên, hắn tưởng vẫn là cô gái đến đánh đàn tỳ bà cho hắn lúc trước:

- Vào đi.

Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trẻ mặc áo hoa nhỏ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, ôm cây đàn tỳ bà đứng ở cửa, lịch sự hỏi:

- Thưa tiên sinh, ngài có muốn nghe nhạc không?

- Trước đây có một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sao hôm nay không thấy?

Tống Thiên Diệu thấy người ở cửa không phải cô gái đã liên tục hai lần đàn hát cho mình trước đây, liền hỏi một câu.

- Thưa tiên sinh, ta mới đến Lục Vũ trà lâu bán hát hôm qua, chuyện trước đây không rõ lắm.

Người phụ nữ không nhận được phản hồi của Tống Thiên Diệu, không dám bước vào phòng, chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng trả lời.

Tống Thiên Diệu lấy ra năm đồng đặt lên bàn, lắc đầu:

- Không cần đâu, số tiền này coi như tôi đã nghe ngươi đàn một khúc. Khi ngươi xuống lầu nếu thấy một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bảo cô ta lên lầu đàn nhé.

Người phụ nữ đứng ở cửa ngẩn người vài giây, cô ta ôm chặt cây đàn tỳ bà trước ngực, rụt rè bước đến lấy tiền, rồi nhanh chóng lùi về cửa. Từ đầu đến cuối, đôi mắt cảnh giác nhìn Tống Thiên Diệu, sau khi xác định Tống Thiên Diệu không có ác ý, mới cúi người hành lễ với Tống Thiên Diệu ở cửa:

- Đa tạ tiên sinh.

Nói xong, nàng định đóng cửa quay đi, nhưng lại do dự một chút, nói với Tống Thiên Diệu:

- Thưa tiên sinh, cô gái ngài nói đã được sư phụ dẫn đi, sau này sẽ không quay lại nữa.

- Là đến một lầu trà khác biểu diễn sao?

Tống Thiên Diệu hỏi qua loa.

- Tôi cũng không biết.

Người phụ nữ thấy trên mặt Tống Thiên Diệu dường như không có vẻ thất vọng và khao khát mà nàng ta muốn thấy, hơi thất vọng nói xong bốn chữ, rồi giúp Tống Thiên Diệu đóng cửa phòng từ bên ngoài, nhanh chóng rời đi.

Tống Thiên Diệu thậm chí còn không nhìn đối phương một cái, càng không phân tích bốn chữ kia của nàng ta là thật hay giả. Nhắm mắt lại, khẽ ngâm nga hai câu lời hát của cô gái đánh đàn tỳ bà:

- Người hát khúc, không hỏi sự thật giả, chỉ lấy một đoạn chân tình... Hư đạo nhân sinh quy khứ hảo, thùy tri một sự nan song đắc, kế tòng kim, giai hội kỷ hà thì, trường tương ức.

Không biết đã qua bao lâu, giọng của Ngô Kim Lương từ cầu thang đã vọng lên:

- Tống thư ký, người tôi đã giúp ngài tìm được rồi!

...

Đã qua trưa, hội quán Mai Khanh ở Tây Doanh Bàn, Hồng Kông, Trần Thái ngồi lúng túng ở vị trí chủ tọa của một bàn tiệc trong phòng riêng, hai bên trái phải mỗi bên có một cô gái tiếp rượu nhiều nhất là mười bảy mười tám tuổi ngồi cạnh. Hai cô gái tiếp rượu ôm lấy hai cánh tay của Trần Thái, cười duyên. Cô bên trái giúp Trần Thái cầm ly rượu mớm rượu, cô bên phải thì giúp Trần Thái gắp thức ăn, còn thành thạo hơn cả Trần Thái tự dùng hai tay ăn uống.

- Hôm nay Thái ca chia đều tất cả lợi lộc cho huynh đệ, thật là hào sảng! Các huynh đệ, chúng ta cùng kính Thái ca một chén như thế nào?

Một gã đàn ông ngồi đối diện Trần Thái, lúc này tay áo sơ mi xắn cao, để lộ hình xăm trên cánh tay và ngực, hưng phấn giơ ly nói.

Trên bàn tiệc lớn này, ngoài Trần Thái và hai người phụ nữ ra, còn có hơn hai mươi người của Phúc Nghĩa Hưng, tất cả đều là thuộc hạ hôm nay cùng Cao Lão Thành và Trần Thái đi Tân Giới làm chuyện giết người cướp của, trừ Cao Lão Thành đi xử lý xe dầu lậu không có mặt, những người khác dù bị thương cũng đều băng bó vết thương đến dự.

Trần Thái cứng nhắc nâng ly rượu do người phụ nữ bên cạnh đưa tới, không biết nói gì với những người trước mặt, chỉ có thể nhe răng cười, uống cạn ly rượu trắng.

Những người khác hò reo tán thưởng, cũng cùng Trần Thái uống cạn ly rượu.

Trần Thái uống một ly rượu trắng vào bụng, mặt đã hơi đỏ lên.

- Thái ca, võ công của ngươi thật là lợi hại! Tuổi lại còn trẻ! Ta thấy hơn hai mươi tuổi, ngươi nhất định sẽ đánh ra danh tiếng Hồng Côn! Nhưng Thái ca có thể đánh, uống rượu thì kém hơn, chi bằng uống từ từ, đừng để bị sặc.

Một tiểu đệ Phúc Nghĩa Hưng nói sau khi Trần Thái ngồi xuống.

Một thành viên khác lên tiếng:

- Ta thấy Thái ca tương lai nhất định là Song Hoa Hồng Côn, giống như Thành ca vậy! Tên khốn này dám thách Thái ca uống rượu? Thái ca, chi bằng đấu với hắn ba chén, ta nhất định ủng hộ ngươi, ngươi uống không nổi ta sẽ uống thay!

Một đám người nhiệt tình mời rượu, Trần Thái lại không biết từ chối, bữa tiệc chưa qua nửa, bốn vò rượu hai cân đã bị uống sạch, mặt Trần Thái đỏ bừng vì rượu, trợn mắt nhìn những người trên bàn lúc này đã say khướt nhưng vẫn không ngừng tỏ thiện ý với mình, tay trái đặt lên vai cô nương, tay phải lắc lư nâng ly rượu, đã không còn vẻ lúng túng như trước, khuôn mặt chất phác lúc này có vài phần hung hãn, lời nói đã có phần không rõ, vẫn hô:

- Đến đây, ai bảo ta kém rượu! Đấu thêm vài chén nữa!

Một đám người trên bàn rượu đều liên tục nhận thua, Trần Thái nhe răng cười lớn, phóng túng ngông cuồng.

Lúc này Cao Lão Thành đi vào từ bên ngoài phòng, tay cầm một xấp phong bì, đẩy cô nương bên trái Trần Thái ra, tự mình kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Trần Thái, đưa phong bì trên cùng cho Trần Thái:

- Hàng đã được chất lên tàu ra biển, đây là phần của ngươi, A Thái.