Chương 185 Con đường là do chính mình đi (2)
Không phải vấn đề làm chuyện xấu hay không, A Thái, ngươi rất giỏi đánh nhau, tọa quán Kim Nha Lôi của Phúc Nghĩa Hưng đã nói với ta, hắn khuyên ta, để ngươi đến bến tàu xông xáo một phen, rất nhanh sẽ nổi danh. Lúc đó ta không đồng ý. Bởi vì chỉ dựa vào một đôi nắm đấm, là không thể đánh lui tất cả mọi người trên giang hồ được, ngươi bây giờ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, dựa vào nắm đấm có thể bảo vệ được bao nhiêu người, mười mấy người thậm chí nhiều hơn nữa, vài chục đồng hương cũng được, huynh đệ cũng được, khiến họ không bị bắt nạt.
- Những đồng hương huynh đệ đó đều nâng ngươi lên cao, cảm ơn ngươi, bởi vì ngươi lợi hại, có thể che chở cho mọi người, nhưng ngươi có nghĩ đến, đôi tay ngươi có thể đánh ngã bao nhiêu người? Nếu có một ngày, đối diện với ngươi là một kẻ đánh giỏi hơn, ác hơn ngươi, ngươi đánh thua, kết cục sẽ ra sao?
Tống Thiên Diệu thở ra một vòng khói, có chút thở dài nói.
Trần Thái không cần suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói:
- Nhận thua thôi, đại khái là xin lỗi.
- Nhận thua? Ngươi muốn nhận thua rút lui, đối phương cũng không tha cho ngươi đâu, ngươi càng có thể đánh, đánh ngã đối thủ càng nhiều, danh tiếng trên giang hồ càng lớn, người bội phục ngươi và đi theo ngươi cũng càng nhiều, người sợ ngươi kinh ngươi cũng càng nhiều, những kẻ bị ngươi đánh bại muốn ngươi chết cũng càng nhiều, lúc đó chính là tám chữ, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Lui cũng không có đường lui. Mỹ tửu giai hào, tiền tài nữ nhân, không cần đi hỗn giang hồ cũng có thể đạt được, Lợi Khang không lâu sau sẽ mở một nhà máy dược, nhìn mặt mũi lão mẫu của ta, ta sẽ bảo người ta trả ngươi gấp đôi lương, an ổn kiếm tiền, đợi có công việc phù hợp với ngươi hơn, ta sẽ giúp ngươi sắp xếp.
Tống Thiên Diệu lấy điếu thuốc trong miệng ra, cắm vào miệng Trần Thái, rồi vỗ hộp thuốc vào tay Trần Thái, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán mình:
- Ra ngoài hành sự phải dựa vào đầu óc, không phải dựa vào nắm đấm, ngươi cho dù mạng lớn, lại có đầu óc như Cao Lão Thành, hỗn đến vị trí Song Hoa Hồng Côn đại tự đầu, thì sao? Chử Hiếu Tín phân phó một câu, hắn phải ngoan ngoãn chạy đứt chân bên ngoài, lại không dám oán trách.
Nói xong, để lại Trần Thái đứng ngây ra đó, Tống Thiên Diệu xoay người đi về phía cửa.
Ngay khi Tống Thiên Diệu cúi người chuẩn bị chui ra từ dưới tấm cửa, Trần Thái ở phía sau mở miệng:
- Diệu ca.
Tống Thiên Diệu xoay người nhìn về phía Trần Thái, Trần Thái phù một tiếng, nhổ điếu thuốc Tống Thiên Diệu đã châm trong miệng ra, ánh mắt bất phục nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Diệu ca, ngươi cứu ta ra khỏi sai quán, ta rất cảm kích ngươi, muốn giúp ta tìm một công việc, ta cũng đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng đôi nắm đấm này của ta là để ra bến tàu đánh người, hay là giúp ngươi ở đây khuấy đường thô, là do ta tự quyết định, nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả, nhưng con đường, phải dựa vào chính ta mà đi! Cho dù là lúc đường cùng, ta cũng sẽ dựa vào đôi nắm đấm để đánh ra một con đường!
Nói xong những lời này, Trần Thái thở hổn hển chạy vụt qua bên cạnh Tống Thiên Diệu, cúi người chui ra khỏi cửa hàng, biến mất khỏi tầm mắt Tống Thiên Diệu.
Dường như chỉ một đoạn ngắn ngủi đó, đã tiêu hao hết tất cả can đảm của hắn, không dám ở lại đối diện với Tống Thiên Diệu nữa.
Trên mặt Tống Thiên Diệu không có chút gợn sóng nào, hắn đối với người em họ xa này không có chút tình cảm nào, sống chết đi ở đều không liên quan đến hắn, nếu là em họ Triệu Văn Nghiệp từ nhỏ đã quen biết, cùng nhau lớn lên nói xong đoạn này, Tống Thiên Diệu nói không chừng sẽ tát cho vài cái tát để đánh thức Triệu Văn Nghiệp, nhưng Trần Thái vẫn chưa đáng để hắn Tống Thiên Diệu lãng phí sức lực. Hắn chỉ là không ngờ Trần Thái mới hưởng hai ngày cái gọi là phú quý, đã lấy hết can đảm để nói không với mình.
Đứng tại chỗ hơn mười giây sau, Tống Thiên Diệu tự chế giễu cười:
- Người ngu thật sự là không có thuốc chữa, sớm biết thì vui vẻ khuyến khích hắn đi ra ngoài hành sự, còn tiết kiệm được bao nhiêu nước bọt vừa rồi, thật là lãng phí.
Nói xong, cũng cúi người ra khỏi cửa hàng, hắn còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian lãng phí vào một tên ngốc chỉ biết quyền cước, trong những lời Trần Thái nói, chỉ có một câu Tống Thiên Diệu công nhận, đó là, đường là phải tự mình đi.
Trần Thái lúc này có đường phải đi, hắn Tống Thiên Diệu cũng có đường đang chờ dưới chân mình.
...
Chử Hiếu Tín trong túi giắt năm ngàn đô la Hồng Kông tiền tiêu vặt lĩnh từ tay Tống Thiên Diệu, ngồi trên ghế sau chiếc Ford 49 của mình chửi bới gần như không ngớt, chỉ là những lời chửi bới khiến Trần Hưng Phúc đang lái xe rất khó phán đoán lão bản của mình rốt cuộc là thực sự đang nổi giận hay chỉ là đang phát cáu.
- Đồ khốn! Ông chủ trả tiền cho công ty là lẽ đương nhiên, tên Diệu khốn kiếp đó lại dám đặt điều kiện, bộ dạng không sợ chết! Còn ranh ma hơn cả cáo, tính toán rằng ta không mượn được tiền từ mẹ, liền nhân cơ hội mở miệng đòi hỏi, Chử Hiếu Tín ta đường đường là ông chủ Lợi Khang, lại bị một tên thư ký chỉ tay năm ngón, thể diện để đâu? Bảo ta đến Lệ Trì thì ta phải đi sao? Khốn nạn!
Chử Hiếu Tín ngậm điếu thuốc, tay lại sờ vào túi kiểm tra năm ngàn đồng, xác nhận tiền vẫn còn yên vị bên trong, chưa biến mất.
- Tín thiếu, vậy rốt cuộc có đi Lệ Trì không?
Trần Hưng Phúc nghe giọng điệu Chử Hiếu Tín dường như không muốn đến Lệ Trì, nên nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, hỏi một câu.
Chử Hiếu Tín trừng mắt nhìn hắn không vui:
- Đương nhiên phải đi! Không đi thì ngươi có tiền cho ta mượn không? Hay là ngươi định bán thân cứu chủ? Đồ ngốc! Nếu ngươi có chút tiến bộ, ta cũng đâu phải ngày ngày bị tên Diệu khốn kiếp đó tính toán! Một chút nhãn lực cũng không có.
Trần Hưng Phúc thầm chửi mình nhiều chuyện, trên mặt cười gượng, lái xe hướng về phía Lệ Trì.