Chương 191 Không cần cảm ơn (1)
Vị Lâm.
Chương Ngọc Lương dùng tay quạt nhẹ hai cái trước mũi, muốn xua tan mùi khói thuốc và mùi mồ hôi khó chịu trong sòng bạc này, đi đến bên cạnh Chương Vị Lâm, nhẹ nhàng mở miệng nói một câu.
Chương Vị Lâm đang định mở miệng hô một tiếng thông sát! Nghe thấy có người gọi tên mình, nghiêng mặt nhìn lại, liền thấy tứ thúc hơn mình bảy tuổi đang sắc mặt âm trầm nhìn về phía mình, phía sau còn đứng một thanh niên mặc vest bảnh bao.
- Tứ... tứ thúc.
Chương Vị Lâm vội vàng nhổ điếu thuốc trong miệng, đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, chỉnh đốn lại quần áo, cung kính đứng thẳng người.
- Ra ngoài tìm một quán trà yên tĩnh nói chuyện vài câu, ngươi bây giờ... thật sự càng ngày càng không ra thể thống gì, cứ thế này thì làm sao kế thừa được cơ nghiệp cha ngươi đã gây dựng.
Chương Ngọc Lương đưa tay kéo tay trái của Chương Vị Lâm, đi ra khỏi sòng bạc.
Đối diện bàn bạc, một gã đàn ông cũng vừa lúc lật ra quân bài của mình, hưng phấn vỗ một cái vào đùi:
- Thua cả nửa ngày, cuối cùng cũng đổi vận! Song thiên chí tôn! Thông sát!
Sau khi lật bài, hắn ngẩng đầu lên thúc giục mọi người trên bàn trả tiền, nhưng thấy Chương Vị Lâm đã xoay người định đi, lập tức đứng thẳng người gầm lên:
- Đồ khốn! Từ đâu ra mà muốn dẫn người đi! Thắng thì muốn đi, thua không nhận à? Đứng lại!
Chương Ngọc Lương bước chân không ngừng, vẫn kéo Chương Vị Lâm đi về phía cổng lớn, chỉ là miệng nói với Đại Phong đang đi theo sau hai người:
- Đại Phong, Vị Lâm thua bao nhiêu, bồi thường cho hắn, bồi thường xong, giúp ta đánh gãy hết răng của tên nói chuyện thô tục này.
Đại Phong quay người trở lại bàn cược, lấy từ trong túi mình ra hai trăm đồng Hồng Kông ném lên bàn cược, nhìn về phía gã đàn ông đối diện vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, hỏi nhạt nhẽo:
- Đủ không?
Loại sòng bạc này vốn tiền cược không lớn, hai trăm đồng đã đủ để bù đắp cho ván thua vừa rồi của Chương Vị Lâm, gã đàn ông trợn mắt nhặt hai trăm đồng lên, nói với Đại Phong không kiên nhẫn:
- Cút đi!
Đại Phong cất ví tiền vào túi, hai tay vỗ mạnh mặt bàn cược, cả người trực tiếp nhảy lên bàn cược, lao về phía đối phương!
Chưa đợi gã đàn ông kia hoàn hồn, Đại Phong đã rơi xuống đất đứng bên cạnh hắn, tay trái ôm lấy gáy gã đàn ông đập mạnh xuống bàn cược, tay phải đã chộp lấy cái chén xúc xắc bằng sắt trên bàn cược đã bị lắc lư, mài bóng loáng qua nhiều năm! Đập mạnh xuống miệng đối phương!
Chỉ một cái! Mấy cái răng cửa của gã đàn ông đó đã bị đập gãy ngay lập tức!
Mấy người bạn hoặc thuộc hạ đứng sau gã đàn ông định xông lên cứu đồng bọn, chân trái Đại Phong nhanh chóng giơ lên đá ra! Quất mạnh vào mặt kẻ xông lên nhanh nhất! Người đó bị một cú đá quất gần như rời khỏi mặt đất! Thân hình lảo đảo ngã sang một bên! Hành động hung hãn này khiến mấy tên khác định xông lên lập tức dừng bước, không dám tiến lên mạo hiểm nữa.
Một cú đá trúng đích, Đại Phong tiếp tục giơ chén xúc xắc lên, liên tiếp mấy cái đập vào xương hàm dưới của gã đàn ông lúc này đang phun máu ra ngoài khoang miệng! Đánh gãy cả răng hàm của đối phương!
- Lần sau mở miệng đòi tiền, nhớ đừng nói tục.
Đại Phong ném cái chén xúc xắc dính đầy máu tươi, vỗ vỗ gã đàn ông đã ngất xỉu sau mấy cú đánh nặng, mở miệng nói.
Nói xong, hắn đứng thẳng người, giơ hai tay lên, chỉ một động tác giơ tay này đã khiến mấy con bạc cách đó vài bước vội vàng lùi lại, sợ mình xui xẻo bị đánh ngã, Đại Phong chỉ giơ tay chỉnh lại áo khoác của mình, đảo mắt nhìn quanh sòng bạc, cười khinh bỉ, xoay người ra khỏi cửa lớn sòng bạc.
Đợi hắn biến mất ngoài cửa, một đám người mới vây quanh bàn cược, đỡ gã đàn ông kia dậy, một đồng bọn của gã đàn ông vừa dùng khăn bông bịt miệng đồng bọn lại để cầm máu, vừa hét với đám con bạc trong sòng bạc:
- Có ai biết tên khốn vừa rồi không? Dám đến gây sự ở địa bàn của Hòa Thắng Nghĩa!
Mọi người im lặng như ve sầu, chỉ có một cậu bé đánh giày co ro ở góc phòng, giọng yếu ớt vang lên:
- Tôi hình như... hình như đã thấy hắn ở những con phố người Thượng Hải sống ở Tiêm Sa Chủy.
...
Chương Vị Lâm ra cửa không thấy chuyện gì xảy ra trong sòng bạc, bị tứ thúc Chương Ngọc Lương của hắn đưa lên ghế sau chiếc taxi vẫn đang đợi Chương Ngọc Lương bên ngoài sòng bạc, ngồi trên ghế sau, Chương Ngọc Lương cũng không vội mở miệng, mà hai phút sau, Đại Phong từ trong sòng bạc đi ra, lên ghế phụ của taxi, lúc này mới mở miệng nói:
- Trung Hòa Trà Lâu ở Tiêm Sa Chủy.
Tài xế lái xe đưa ba người Chương Ngọc Lương đến trước cửa Trung Hòa Trà Lâu ở Tiêm Sa Chủy, Chương Ngọc Lương dẫn Chương Vị Lâm đang cúi đầu không dám mở miệng bước thẳng lên phòng riêng tầng hai, Đại Phong sau khi trả tiền xe, không đi theo vào, mà tự gọi một ấm long tỉnh pha bằng ấm tử sa Nghi Hưng ở chỗ ngồi rải rác tầng hai, canh gác bên ngoài.
Chương Ngọc Lương ngồi trong phòng riêng phong cách Thượng Hải cũ, nhìn Chương Vị Lâm im lặng không nói, Chương Vị Lâm thì xoa xoa tay, thỉnh thoảng ngẩng mắt liếc nhìn tứ thúc mặt lạnh như nước, rồi vội vàng cúi đầu xuống, phòng riêng rơi vào im lặng.
Ngay khi Chương Vị Lâm cảm thấy như sắp nổ tung vì sự im lặng đè nén này, Chương Ngọc Lương từ từ mở miệng, như đang hồi tưởng lại chuyện xưa:
- Cha ngươi ghét cay ghét đắng việc người nhà đánh bạc. Ta nhớ khi ta 15 tuổi, trên đường đi học về bị một người bạn thân kéo ra xem người lớn chơi cá tôm cua bên đường. Ta không có tiền, chỉ có người bạn trong túi có 5 hào, hào phóng nói tính ta một phần, rồi đặt 5 hào vào. Ta nhớ rất rõ, 5 hào đó đặt vào hồ lô. Ôi, vận khí thật tốt, ván đó có lẽ chủ sòng muốn giết con bạc, tiện cho bọn ta, cả ba đều là hồ lô, một ăn năm, 5 hào thắng được 2 đồng 5 hào. Hai đứa bọn ta vui mừng khôn xiết, ôm nhau nhảy cẫng lên. Bạn ta chia cho ta 1 đồng, hai đứa đứng trước quầy nước ngọt, uống liền 7 chai để ăn mừng. Sau đó ta lại mua 6 chai nước ngọt đeo trong cặp mang về nhà, định mời mẹ ta, ba anh trai của ta, mẹ ruột và mẹ kế của ngươi cùng uống.