Chương 208 Người xưa dần xa, đã đoạn mộc thạch tiền minh (2)
Hồng thẩm định nói đối phương mắt hỏng rồi, chuẩn bị tự mình chỉ Tống Thiên Diệu cho đối phương xem, chưa kịp giơ ngón tay lên, Angie Perlis vừa hay phát hết thuốc bên cạnh, bước ra khỏi khu vực chụp ảnh, đứng cùng Tống Thiên Diệu, thấy trán Tống Thiên Diệu có mồ hôi, lấy khăn tay từ túi xách đeo bên mình đưa cho Tống Thiên Diệu.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng thẩm, bụng đầy lời nói nghẹn ở cổ họng, ấp úng một tiếng.
Tên tiểu đệ Phúc Nghĩa Hưng nhìn Hồng thẩm:
- Ai là con rể bà, thấy bà tuổi cao, ta giúp bà qua hỏi một câu, bảo hắn để lại vài túi kẹo thuốc, bà về nhà chờ là được, có phải người có râu kia không.
Hồng thẩm đứng ngoài hàng lâu như vậy, Tống Thiên Diệu đang dùng khăn tay Angie Perlis đưa lau mồ hôi, ngẩng đầu lên vừa hay thấy Hồng thẩm đang tranh cãi với một tiểu đệ Phúc Nghĩa Hưng bên ngoài hàng.
- Sư gia Huy.
Tống Thiên Diệu dừng động tác lau mồ hôi, gọi sư gia Huy bên cạnh qua:
- Lấy ba túi kẹo thuốc, đưa cho bà lớn kia, bà ấy là hàng xóm cũ của ta, bảo bà ấy không cần xếp hàng vất vả.
- Biết rồi.
Sư gia Huy chọn ba túi kẹo thuốc bên cạnh cầm trong tay, nhanh chóng đi qua, đưa kẹo thuốc vào tay Hồng thẩm:
- Thẩm à, Tống thư ký quan tâm hàng xóm, bảo bà không cần xếp hàng vất vả, về nhà nghỉ ngơi.
Hồng thẩm nhận lấy kẹo thuốc, nhìn về phía Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu mỉm cười với bà ấy để tỏ ý không cần khách sáo. Không đợi Hồng thẩm có phản ứng gì, hắn đã quay người nói nhỏ với Angie Perlis:
- Thạch Trí Ích lần này chơi lớn quá, ta vốn chỉ muốn giúp ngươi và Tín thiếu kiếm chút danh tiếng, quảng bá cho Lợi Khang, tiện thể dọa dọa Chương tứ thiếu, nhưng bây giờ lại bị ép buộc phải ra tay với nhà họ Chương. Ngươi ở lại đây chăm sóc Tín thiếu, trước đây ta còn muốn chơi nhỏ một chút cũng không sao, nhưng bây giờ đã đi một nước cờ, Thạch Trí Ích ép ta phải đổi chiêu. Đồ khốn, ta đi tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ nước cờ, là ta có lỗi khi coi thường Thạch Trí Ích, một tên quỷ nước ngoài 40 tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì.
- Ngày mai có nhiều tờ báo đăng tin về việc thiện của Hội Nhạc Thi, cùng với vụ nguyên liệu của công ty Wheelock, chẳng lẽ không đủ làm lý do? Không đủ để ngươi đi những nước cờ tiếp theo sao?
Angie Perlis suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Tống Thiên Diệu nói.
Nếu là người khác, khi kế hoạch đã vạch sẵn bỗng nhiên sinh biến, ít nhiều cũng sẽ có chút hoảng loạn, ít nhất cũng sẽ có chút bất an trong lòng. Nhưng Tống Thiên Diệu trước mặt, vẫn có thể bình tĩnh ở lại cùng phu nhân Perlis, Chử Hiếu Tín và bản thân cô phát hết phân nửa số kẹo hoa tháp này rồi mới mở miệng nói muốn đi suy nghĩ nước cờ.
Angie Perlis không tin Tống Thiên Diệu thực sự đi tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ nước cờ như hắn nói, mà rất có thể hắn đã nghĩ ra cách đối phó với biến số lần này trong đầu, chuẩn bị đi thực hiện. Chỉ là, bị Thạch Trí Ích coi như con dao mượn đao giết người, người đàn ông này lúc này dù trên mặt vẫn mang nụ cười, e rằng trong lòng oán giận, tuyệt đối không phải chỉ một câu “đồ khốn” nói nhẹ nhàng là có thể xóa bỏ được.
- Mấy món hàng của công ty Wheelock, mấy tờ báo đó, chỉ cần ai chịu động não một chút là có thể giải quyết, bất quá chỉ tốn chút tiền mà thôi, cũng không phải vấn đề gì khó. Vốn dĩ chỉ dùng để dọa người chứ không phải để giết người, nhưng lần này khác, lần này nếu vung dao ra, hoặc là đối phương chết triệt để, hoặc là ta...
Tống Thiên Diệu dùng ngón cái làm động tác cắt cổ gọn gàng dứt khoát trên cổ mình:
- Trong tình huống này, đương nhiên phải suy nghĩ nước cờ, ta mới 18 tuổi, không muốn chết quá sớm.
- Sư gia Huy, đi gọi hai chiếc xe kéo, chúng ta qua biển về Hồng Kông.
Tống Thiên Diệu vẫy tay gọi sư gia Huy, hai người đi dọc theo con đường ra khỏi khu nhà gỗ.
Hồng thẩm đắc ý cầm ba gói kẹo thuốc Tống Thiên Diệu đặc biệt sai người mang tới tận tay, khoe với hàng xóm xung quanh rằng Tống Thiên Diệu không quên tình cũ với hàng xóm. Lý Lão Thực thì cúi đầu thở hổn hển không lên tiếng.
Chỉ có Lý Tố Trinh vừa nãy vẫn giấu mặt sau lưng cha mình, chỉ lộ ra đôi mắt lén nhìn ngắm Tống Thiên Diệu, cuối cùng cũng nghiêng đầu, nhìn về phía Tống Thiên Diệu đã quay lưng đi xa dần, rồi lại chuyển ánh mắt sang người phụ nữ nước ngoài có mái tóc dài màu đỏ sẫm kia.
Sự quan sát nhạy bén đặc trưng của thiếu nữ đang độ xuân thì khiến nàng chú ý đến một chi tiết nhỏ, sau khi Tống Thiên Diệu nhận lấy chiếc khăn tay mà người phụ nữ kia lấy ra từ túi xách để lau mồ hôi, nói xong chuyện rồi rời đi, khi người phụ nữ tự lau mồ hôi ở thái dương, vẫn dùng chính chiếc khăn tay đó.
Như thể nhận ra ánh mắt của con gái nhìn theo hướng Tống Thiên Diệu rời đi, Hồng thẩm hạ thấp giọng nói với con gái:
- Đừng vội, đừng vội, A Diệu chịu sai người đặc biệt mang thuốc tới, chắc chắn là có ý nghĩ gì đó. Cho dù hắn không có ý nghĩ gì, mấy ngày nay ngươi cùng ta chạy qua Hồng Kông vài lần gặp Trân tỷ, Trân tỷ miệng lanh lợi lòng mềm, thế nào cũng có thể dỗ dành cho bà ấy mềm lòng, yên tâm đi.
Nhưng Lý Tố Trinh lại không nghe lời mẹ, trong đầu hiện lên hình ảnh khi nàng được A Toàn ở tiệm bán trái cây dẫn đi xem hát, một nữ đào hát hai câu từ lúc kết thúc vở diễn. Lúc đó nghe mà không hiểu ý nghĩa, nhưng khi Tống Thiên Diệu vừa quay người đi, nhìn về phía cha mẹ mình với nụ cười không chút gợn sóng, lại khiến nàng bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của hai câu từ đó.
Người xưa dần xa cách, đã đoạn mộc thạch tiền minh.