Chương 211 Sát cơ (3)
Một lô thuốc tẩy giun của công ty Wheelock không làm gì được nhà họ Chương, nhưng giờ cảnh sát đột nhiên khám xét nhà máy đóng gói, điều này cho thấy Tống Thiên Diệu đang chuẩn bị đổ lửa lên đầu hắn!
- Khốn nạn.
Chương Ngọc Lương trừng mắt nhìn gương chửi thầm:
- Ta đã làm nhiều như vậy, không thể vì một tên Tống Thiên Diệu mà hủy hoại hết, nhà họ Chương hiện giờ chưa phải lúc rối loạn, ta cũng không thể vì ngươi mà bỏ dở giữa chừng.
Chương Ngọc Lương lau sạch hai tay, bước ra khỏi phòng vệ sinh, gọi khẽ Đại Phong đang ngồi đọc báo trên ghế sofa phòng khách.
Đại Phong đứng dậy, bước đến bên cạnh Chương Ngọc Lương:
- Chương tiên sinh.
- Đi sắp xếp vài kẻ lạ mặt giết tên thư ký Tống Thiên Diệu của Lợi Khang, càng nhanh càng tốt.
Chương Ngọc Lương nói.
Đại Phong khẽ gật đầu, quay người đi ra ngoài, giọng nói tự tin nhẹ nhàng:
- Chắc chắn sẽ làm xong việc này trước bữa tối.
Chương Ngọc Lương thở hắt ra một hơi, ván cờ này không thể do kẻ như Chử Hiếu Tín bày ra, Tống Thiên Diệu chết đi, hắn sẽ không bị lộ, việc làm ăn của nhà họ Chương cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cuối cùng bất quá chỉ là dùng tiền dàn xếp mà thôi.
Giết một tên thư ký tầm thường, ở Hồng Kông, không phải chuyện hiếm thấy.
...
Cao Lão Thành hôm nay bận đến mướt mồ hôi, lúc này cuối cùng cũng có thể thảnh thơi nâng chén trà giải khát, tên Mang Công Thạch - tay quạt giấy trắng của đường phố mình đang ở bên cạnh sai bọn đàn em canh chừng mấy tên người Trung Quốc ở hải quan bến tàu, tên khốn Hàm Ngư Xuyên lại như gió đi đi về về mấy lần, chuyển lời dặn dò của Tống Thiên Diệu, những việc vụn vặt lộn xộn này chẳng liên quan gì đến đánh đấm giang hồ, khiến Cao Lão Thành - một tay Song Hoa Hồng Côn này nghĩ rằng cho dù bảo hắn đi bến tàu chém người cũng sảng khoái hơn là giúp Tống Thiên Diệu xử lý mấy việc vụn vặt này.
- Khó trách ta chỉ có thể làm đánh đấm, chết tiệt, làm đường, bến tàu, hải quan, kho hàng, tặng thuốc, tất cả những việc này đều phải ta đi sắp xếp người làm, ta đã đau đầu muốn chết, thật không hiểu tên Tống thư ký đó xoay chuyển những thứ này trong đầu như thế nào, chẳng lẽ hắn không thấy mệt sao? Này, Mang Công Thạch, ngươi làm quạt giấy trắng, cũng coi như là thư ký của đường phố, nói ta nghe xem, thư ký có phải đều lợi hại như vậy không?
Cao Lão Thành duỗi người, từ từ ngồi xuống mép cầu tàu, hai chân buông thõng trên mặt nước, nửa thân trên ngả ra sau, nằm thẳng trên cầu tàu bến cảng, hai tay gối đầu hỏi tên quạt giấy trắng Mang Công Thạch đang đứng bên cạnh mình.
Mang Công Thạch không phải thật sự là người mù, mà là thời thiếu niên từng được cha dẫn đi hát rong vài năm nên mới có biệt danh như vậy, có thể làm quạt giấy trắng bên cạnh Cao Lão Thành - tay Song Hoa Hồng Côn của Phúc Nghĩa Hưng, đầu óc tất nhiên phải lanh lợi, ít nhất phải nhìn xa hơn Cao Lão Thành mà Tống Thiên Diệu từng khen ngợi vài phần mới được. Nghe Cao Lão Thành hỏi, gã Mang Công Thạch gầy gò thấp bé này rất thiếu phong thái của một mưu sĩ, móc mũi, bắn đi một cục, tiện tay lau tay vào góc áo Cao Lão Thành, rồi mới nói:
- Thư ký là người mưu tính cho những lão đại và đại gia, sư gia chấp số như ta đây, miễn cưỡng thông minh hơn những tên liều mạng kiếm tiền như các ngươi một chút, hiểu được nội tình, biết chút toán học là đủ, làm sao có thể so với những thư ký của các lão đại được. Lần trước ngươi chẳng phải nói, vị Tống thư ký kia không chớp mắt đã bán Hồng Côn Hùng đi Sa Đầu Giác, kết quả tên Hồng Côn Hùng đó còn phải cảm kích Tín thiếu?
- Từ lúc xảy ra đến trưa hôm sau, chỉ mất một đêm cộng nửa ngày, cả vụ việc đã được giải quyết ổn thỏa, toàn Hồng Kông những kẻ cầm quạt giấy trắng đi ra, tính cả ta, cả đêm cũng chưa chắc làm được đẹp như vậy, huống hồ người ta còn biết tiếng Anh, biết làm ăn kiếm tiền, đó là lý do người ta có thể cùng lão đại tìm vui, còn ta chỉ có thể cùng tên đàn em như ngươi hóng gió ở bến tàu.
- Mẹ kiếp, ngươi coi ta là lão tử mù của ngươi à, ngươi coi ta là đồ ngu hả? Ta nằm đây hai mắt mở to thế này, ngươi tưởng ta mù à? Ngươi dám bôi gỉ mũi lên áo ta? Muốn chết sao?
Cao Lão Thành mắng tên Manh Công Thạch đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Tuy miệng mắng nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế nằm.
Hắn và Manh Công Thạch đã có giao tình nhiều năm, lúc mới quen cả hai đều chỉ là tứ cửu của Phúc Nghĩa Hưng, cùng nhau chạy về đại lục khi Hồng Kông thất thủ, rồi lại cùng nhau quay về Hồng Kông khi nơi này được giải phóng, bao phen sống chết có nhau, khiến Cao Lão Thành lười nhác không muốn giơ tay đánh nhau với đối phương vì cái hành động nhỏ nhặt này, Manh Công Thạch cũng chẳng e ngại danh hiệu Song Hoa Hồng Côn của hắn mà có chút kiêng dè:
- Ta chưa từng thấy chấp số nào của đường khác giống ngươi, sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, bến tàu có bao nhiêu huynh đệ, thấy chấp số bôi gỉ mũi lên áo lão đại đường khẩu, rốt cuộc là ngươi mất mặt hay ta mất mặt?
- Ngươi lại có việc làm rồi.
Manh Công Thạch nhìn về phía bờ xa xa, miệng nói:
- Vì Hàm Ngư Xuyên lại xuất hiện.
Cao Lão Thành bật dậy từ trên cầu tàu, nhìn theo hướng Manh Công Thạch, quả nhiên, Hàm Ngư Xuyên mặc áo gi-lê sơ mi, mũ nỉ đã cầm trong tay làm quạt, vừa chạy về phía này vừa quạt cái đầu trọc bóng loáng:
- Thành ca, Tống thư ký bảo ngươi...
Hàm Ngư Xuyên chạy đến bên cạnh Cao Lão Thành và Manh Công Thạch, mới hạ giọng nói nốt phần sau:
- Tống thư ký bảo ngươi tìm sái lão, đột kích một xưởng ở Bắc Giác, cả người lẫn hàng, còn phải mang theo thợ chụp ảnh đi chụp hình.
Những lời này đã nói có phần lộn xộn, Cao Lão Thành nhíu mày đánh giá Hàm Ngư Xuyên - tên tứ cửu già này, còn Manh Công Thạch nhìn quanh không có ai, dùng sức vỗ lên đầu trọc của Hàm Ngư Xuyên, mở miệng bên cạnh:
- Đồ khốn! Ngươi có phải bị nắng nóng đầu rồi không, có phải muốn ta cho ngươi cái loa sắt để ngươi đi rao khắp thiên hạ là đại ca ngươi gây họa với quan phủ không?