← Quay lại trang sách

Chương 214 Đại họa?

Hơn 20 thành viên Hòa Thắng Nghĩa vung vẩy vũ khí, lao về phía cửa chính của căn nhà. Bên trong có mấy thanh niên đang đánh bài, có thân phận tương tự như Đại Phong, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa mở cửa phòng ra đã đối mặt với mấy nhát rìu hoặc dao dưa hấu chém tới tấp!

Mấy người lùi lại, đám người Hòa Thắng Nghĩa lập tức thừa thế tràn vào đại sảnh.

Mấy thanh niên kia trông có vẻ biết chút võ công, tuy không giỏi bằng Đại Phong, và phe mình ít người, nhưng sau khi hoảng loạn ban đầu, họ đều rút dao găm ra chủ động tấn công người của Hòa Thắng Nghĩa.

Lúc này, Hắc Tử Kiệt để trần thân trên, hai cây bút giá xoa, một cây cầm ngược tay trái, một cây cầm thuận tay phải, từ từ bước vào đại sảnh. Một thanh niên nhận ra hắn là thủ lĩnh, giơ dao găm lao thẳng về phía hắn, tay trái đấm thẳng một cú hư chiêu nhằm đánh lạc hướng Hắc Tử Kiệt, tay phải cầm dao găm hung hãn đâm về phía sườn hắn.

Hắc Tử Kiệt tay phải cầm bút giá xoa đâm mạnh xuống, dùng phần hộ thủ và lưỡi chính của bút giá xoa kẹp chặt con dao găm, khiến đối phương không thể rút ra được. Tên thanh niên kia cũng quyết đoán, ngay khi dao găm vừa bị chặn lại, liền giơ chân đá vào hạ bộ của Hắc Tử Kiệt.

Hắc Tử Kiệt vừa xoay người bước lên tránh cú đá này, đồng thời tay trái ngược cầm bút giá xoa ẩn giấu, một động tác vung đâm nhanh gọn đẹp mắt, hung hãn đâm vào đùi đối phương đang giơ lên! Tay phải Hắc Tử Kiệt vung bút giá xoa hất văng con dao găm, trực tiếp đâm vào háng đối phương! Khiến đối phương đau đến ngất xỉu tại chỗ!

- Chỉ có mấy chiêu này mà cũng dám đến quấy rối quầy của ta?

Liên tiếp hai chiêu đắc thủ, Hắc Tử Kiệt khinh thường rút bút giá xoa ra, mặc kệ đối phương ngã xuống đất kêu gào thảm thiết, trực tiếp lao về phía tên thanh niên tiếp theo.

Những tên thanh niên này còn có thể chống đỡ được với đám tiểu đệ của Hắc Tử Kiệt, nhưng đối mặt với Hắc Tử Kiệt sử dụng một cặp binh khí ngắn chưa từng thấy, chỉ trong vòng năm sáu phút, tất cả đều bị Hắc Tử Kiệt âm độc tàn nhẫn đâm trúng yếu huyệt trên cơ thể, ngã lăn ra đất.

Ngay cả mấy tên thanh niên văn nhã trước đó cũng giống như Chương Ngọc Lương, không ngừng ghi chép trên bàn và lúc này cảm thấy mình xui xẻo tột cùng là Phan luật sư, dù có van xin cũng vô ích, tất cả đều bị người của Hòa Thắng Nghĩa vung đao chém vài nhát quỳ gối xuống đất, xác định trong toàn bộ tòa nhà kiểu Tây không còn người đàn ông nào có thể đứng được nữa, đám người Hòa Thắng Nghĩa kéo lê tất cả nam nữ ra khu vườn bên ngoài tòa nhà, hai thùng dầu hỏa tưới lên những bàn ghế và tài liệu trong đại sảnh, Hắc Tử Kiệt quẹt diêm châm điếu thuốc rồi ném que diêm vào dầu hỏa!

- Bùng!

Que diêm rơi xuống dầu hỏa, lập tức bùng lên ngọn lửa, theo vết dầu nhanh chóng lan rộng nuốt chửng.

Hắc Tử Kiệt bước ra khỏi tòa nhà, nhìn đám người đang rên rỉ thảm thiết dưới đất với vẻ mặt vô cảm hỏi:

- Mười mấy phút trước, người lên xe rời đi là ai, đi đâu?

- Khốn nạn!

Một tên thanh niên bị Hắc Tử Kiệt đâm thương ở sườn và chân, lúc này nhịn đau, ngạo mạn chửi một câu bằng tiếng Thượng Hải.

Hắc Tử Kiệt bước tới, đá mạnh vào cằm đối phương, trực tiếp đá cho hắn ngất đi, gọi thủ hạ của mình:

- Ném thằng này vào trong.

Ngay lúc đó, cách ba bốn tòa nhà kiểu Tây, bên cạnh khu vườn hoa ở sân trước một tòa biệt thự lớn, có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc áo dài thấy khói bốc lên từ tòa nhà này và đám người của Hắc Tử Kiệt, bất mãn chửi một câu:

- Đồ tiểu tử, cả nhà mày chết hết đốt vàng mã à!

Hơn nữa người đàn ông này vừa nói vừa đi về phía này, dường như muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không để ý đến vũ khí trong tay Hắc Tử Kiệt, nhưng khi đi gần nhìn thấy hơn chục người nằm trong vườn qua hàng rào sắt nghệ thuật, mới giật mình chửi một câu tục tĩu, định xoay người bỏ chạy.

Hắc Tử Kiệt chỉ vài bước đã đến trước mặt đối phương, nở nụ cười với hắn:

- Cả nhà tao chết hết đốt vàng mã? Đồ chó chết! Hôm nay ta giúp nhà mày đốt nhiều hơn! Lát nữa ta sẽ đốt luôn nhà ngươi!

Vừa nói vừa dùng bút giá xoa đâm ngược vào bụng dưới đối phương, hất ngã hắn xuống đất, gã đàn ông này phản ứng cũng nhanh, sau khi ngã xuống lật người bò về phía sau muốn chạy trốn, miệng vẫn hét lên bằng tiếng Thượng Hải:

- Đồ tiểu tử! Ngươi có biết đó là nơi ở của lão bản Đỗ không, ngươi dám...

Hắc Tử Kiệt một cú đá mạnh vào thái dương đối phương, đánh ngất hắn đi, đứng thẳng người hừ một tiếng:

- Đồ khốn, lần sau nói tiếng Quảng Đông, mấy người đến đây, ném hắn về nhà, tiện thể tặng nhà hắn một thùng dầu hỏa! Những người còn lại, tiếp tục hỏi bọn khốn dưới đất kia về tung tích của kẻ đã phá hủy sòng bạc của ta, cho đến khi hỏi ra thì thôi, đứa nào cứng miệng thì ném vào trong đốt chết nó.

- Ta biết! Ta biết! Hắn tên là Đại Phong, hắn đã đến Cảng Đảo, đường Thái Hòa ở Loan Tễ! Đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta là luật sư, tất cả là do Chương Ngọc Lương bảo ta làm, không liên quan đến ta.

Bộ tây phục trên lưng bị chém một nhát, lúc này máu tươi đang rỉ ra, vận khí xui xẻo đến cực điểm, Phan Vân Minh - luật sư riêng của Chương Ngọc Lương, nằm sấp trên đất hoảng sợ kêu lên.

Nói xong câu này, bức tường bên ngoài biệt thự của Đỗ tiên sinh ở đằng xa đã bị thuộc hạ của Hắc Tử Kiệt tạt dầu hỏa, ngọn lửa bốc lên!

Một thanh niên đang nằm trên đất cắn răng chịu đau trừng mắt nhìn Hắc Tử Kiệt, lúc này thấy ngọn lửa bốc cao tận trời, lại bật cười:

- Tiểu tử, ngươi... ngươi đã gây đại họa rồi...