Chương 216 Trên đường Thái Hòa (2)
Lúc này bị Tống Thiên Diệu nói trúng tâm tư, Sư gia Huy lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu:
- Tống thư ký, không phải vậy, ta là nói tôi thật sự đã học võ công với Hoa ca, có thể đánh một...
- Đánh cái đầu ngươi! Hắc Tâm Hoa chết đã bao lâu rồi? Hắn còn là đồ bỏ đi, ngươi học võ công với hắn à?
Tống Thiên Diệu lên xe kéo, miệng nói với Sư gia Huy đang chen lên một chiếc xe kéo cùng Hàm Ngư Xuyên.
Ba người xuống xe ở cuối phố Thái Hòa, tiện đường vào nhà vệ sinh công cộng ở cuối phố một chút, rồi mới đi vào trong phố, vừa đi Sư gia Huy vừa quan sát hai bên đường phố yên tĩnh:
- Oa, ban ngày đi trên con phố này cũng cảm thấy hơi lạnh lẽo, quá yên tĩnh rồi.
Cả con phố Thái Hòa không có bóng người qua lại, hầu hết các cửa hàng tuy mở cửa, nhưng ngay cả tiểu nhị cũng không thấy đâu, phần lớn là người già ngồi trong cửa hàng bất động trông coi cửa hàng tiện thể ngủ gật.
Đi chưa được mười mấy mét, phía sau đã có hai chiếc xe taxi chạy tới, vụt một cái dừng lại ở cuối phố sau lưng ba người chặn đường, cửa xe mở ra, bốn thanh niên tay cầm dao bầu nhảy xuống xe, không nói không rằng lao về phía ba người Tống Thiên Diệu!
Tống Thiên Diệu phản ứng nhanh nhất, nhấc cả nồi trà mát đang sôi sùng sục bên ngoài quán trà mát ném về phía đối phương.
Nhân lúc đối phương lùi lại né tránh, Tống Thiên Diệu xoay người quay đầu bỏ chạy, miệng còn không quên nhắc nhở Hàm Ngư Xuyên và Sư gia Huy:
- Chạy!
Sư gia Huy sớm đã quên sạch những lời khoác lác trên xe, xoay người chạy theo hướng Tống Thiên Diệu, ngược lại Hàm Ngư Xuyên biểu hiện bình tĩnh hơn cả Sư gia Huy và Tống Thiên Diệu, thấy rõ đám người kia không phải đuổi chém mình, liền ôm đầu ngồi xổm sang một bên giả chết.
Bốn người quả nhiên không để ý đến hắn, chỉ lướt qua bên cạnh, tiếp tục đuổi theo Tống Thiên Diệu đang chạy về phía trước. Đợi bốn người chạy qua, Hàm Ngư Xuyên đứng dậy lao vào tiệm dầu hỏa trên phố, tay xách hai bình dầu hỏa chạy ra ngoài, dùng đèn dầu châm lửa vào ngòi nút chai của một bình, ném về phía bốn người phía trước!
- Bùm!
Một bình dầu hỏa lớn nổ tung bên cạnh bốn người! Tuy không làm bốn người bị cháy, nhưng dầu và lửa cũng bắn vào người không ít, trên tóc và quần áo đều có chút lửa cháy, bốn người vội vàng dừng bước vỗ vỗ lửa trên người. Lúc này Hàm Ngư Xuyên đã châm lửa bình dầu hỏa thứ hai, cầm trong tay lại ném xuống chân bốn người!
Lần này, bốn người đã có đề phòng, tránh né kịp thời, ngược lại không bị cháy, có hai người cầm dao đã định nhào về phía Hàm Ngư Xuyên. Hàm Ngư Xuyên quay đầu lại lần nữa lao vào tiệm dầu hỏa, lần này cổ đeo bốn năm bình dầu hỏa đi ra, tay còn cầm đèn dầu áp vào ngòi nút chai, dáng vẻ các ngươi tiến lên ta sẽ châm lửa, các ngươi quay lưng ta sẽ ném vào các ngươi.
- Tiếp tục ném, đừng dừng lại!
Tống Thiên Diệu không chạy xa, nghe thấy tiếng chai vỡ liền quay người lại, thấy Hàm Ngư Xuyên thông minh dùng bình dầu hỏa giúp mình giải vây, Tống Thiên Diệu dứt khoát dừng bước, chộp lấy một con dao chặt dưa hấu từ quầy hoa quả bên cạnh, còn Sư gia Huy cũng hai tay nắm một cây đòn gánh, đi theo sau Tống Thiên Diệu quay trở lại!
Hàm Ngư Xuyên nghe lời Tống Thiên Diệu, tay chân nhanh nhẹn châm lửa bình dầu hỏa, liên tiếp ném về phía bốn người! Diện tích lửa lan rộng trên mặt đất càng lớn, không gian để bốn người né tránh càng nhỏ, chỉ có thể lùi về phía Tống Thiên Diệu và Hàm Ngư Xuyên, hơn nữa còn phải thỉnh thoảng vỗ vỗ những ngọn lửa lẻ tẻ bị dầu hỏa bắn vào người.
Để Tống Thiên Diệu hỗn chiến với một đám người giang hồ, Tống Thiên Diệu không có bản lĩnh và dũng khí đó, nhưng thừa cơ hạ thủ thì không nương tay, thừa lúc một tên cúi đầu vỗ vỗ đám lửa vô tình cháy ở chỗ đũng quần, Tống Thiên Diệu vung tròn dao chặt dưa hấu, chém một nhát vào gáy đối phương!
Đáng tiếc hắn không giỏi chém người, một nhát chém ra hoàn toàn không có cảnh đầu lìa khỏi cổ, dao bị kẹt trong thịt cổ đối phương không rút ra được, Tống Thiên Diệu chỉ có thể rút tay không về, nhìn tên xui xẻo đó với con dao chặt dưa hấu cắm trên cổ nhảy cẫng lên kêu thảm thiết.
Sư gia Huy vung vẩy cây đòn gánh, thừa lúc ba người kia né tránh dầu hỏa, dùng sức vung đập vào mấy người, một lúc trông có vẻ bất phân thắng bại, hoặc nói là hơi chiếm thượng phong, dù sao Tống Thiên Diệu cũng đã chém trúng một người của đối phương.
Ngay lúc này, Đại Phong ngồi ở ghế sau xe taxi mở cửa xe, một bộ tây trang sạch sẽ chỉnh tề, trên mặt viết đầy vẻ khinh thường:
- Mấy lão già trong bang thu người càng ngày càng không có con mắt, giết người mà cũng giết thành bộ dạng này.
Vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Hàm Ngư Xuyên, Hàm Ngư Xuyên thấy phía sau thêm một người, lập tức cảnh giác dựa lưng vào tường, tay cầm đèn dầu áp vào ngòi nút chai bình dầu hỏa, miệng hét lên:
- Đừng lại đây!
Thấy Đại Phong xuống xe taxi, Tống Thiên Diệu không còn để ý đến chuyện khác, hắn đã từng thấy Đại Phong ra tay ở nhà hàng Thượng Hải Lệ Trì, ngang tài ngang sức với Cao Lão Thành, lúc này qua ánh lửa hét lớn với Hàm Ngư Xuyên:
- Mau chạy đi! Mau lên!
Hàm Ngư Xuyên lại muốn châm lửa vào chai dầu hỏa ném về phía Đại Phong, ép đối phương lùi lại, rồi mới quay đầu chạy dọc theo lề đường để hội hợp với Tống Thiên Diệu. Ngay khi hắn cúi đầu châm lửa, Đại Phong đột nhiên cúi người tăng tốc! Khi Hàm Ngư Xuyên châm xong chai dầu hỏa và ngẩng đầu lên, Đại Phong đã ở ngay trước mặt hắn!
Đại Phong hai tay vươn ra giật lấy chai dầu hỏa đã châm lửa và đèn dầu trong tay Hàm Ngư Xuyên, đồng thời đá một cước trúng ngực Hàm Ngư Xuyên! Lực đạo mạnh đến nỗi cả bức tường sau lưng Hàm Ngư Xuyên cũng rơi xuống một ít vôi!