← Quay lại trang sách

Chương 219 Rốt cuộc đã già (1)

Ngay khi hắn dừng bước, Đại Phong đột nhiên phát động, thân hình như báo săn mồi, lao thẳng về phía Trần Thái, nhuyễn tiên trong tay trái theo cổ tay rung động, như một con rồng giận dữ bay ra trước người Đại Phong, mũi nhọn đầu tiên nhằm thẳng vào cổ họng Trần Thái!

Trần Thái một tay cầm đao làm một động tác chém chéo, đánh bật nhuyễn tiên ra, lúc này Đại Phong đã đến gần trước mặt Trần Thái, rung động cổ tay, nhuyễn tiên lại quay về tay hắn, hai tay mỗi tay nắm một quả cầu sắt ở đầu và đuôi tiên, từ kẽ ngón tay lộ ra mũi nhọn, chớp mắt nhuyễn tiên đã trở thành một đôi hổ khẩu trong tay hắn, Trần Thái đã một đao ngược lên rạch về phía bụng dưới của Đại Phong, Đại Phong lùi người về sau, hai tay lại vươn về phía trước, dùng sợi xích sắt ở giữa hai tay quấn lấy thân đao võ sĩ của Trần Thái, đồng thời chân bước một bước trượt đẹp mắt lướt đến bên cạnh Trần Thái, song chưởng hổ khẩu đâm về phía dưới sườn Trần Thái!

Trần Thái vặn eo xoay người tránh được đòn độc này, Đại Phong lại tiến thêm một bước đến gần hắn, hai người gần như dính sát vào nhau, Đại Phong tay cầm tiên tác rung động, buông lỏng trường đao, một động tác quấn cổ siết họng để quấn lấy cổ Trần Thái!

Trần Thái muốn giơ đao lên đỡ đã không kịp, chỉ có thể dùng một tay chặn trước xương cổ mình trước, tay kia nắm chặt võ sĩ đao dài mạnh mẽ xoay người, như thể lưỡi đao vạch ra một vòng tròn bên cạnh mình! Muốn bức lui Đại Phong!

- Mấy tên địa đầu xà ở Hồng Kông các ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao?

Khi Trần Thái xoay người, Đại Phong như một con khỉ nhảy lên, song chưởng hổ khẩu hung hăng đâm vào vai trái Trần Thái! Sau khi đắc thủ mới linh hoạt lộn ngược ra sau, cả người lẫn binh khí nhảy ra ngoài!

Cả bộ động tác âm độc tàn nhẫn, nhanh như chớp.

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã kéo giãn khoảng cách với Trần Thái, mà trên vai Trần Thái đã có hai lỗ máu, bắt đầu chảy máu tươi ra ngoài!

- Giết ngươi xong ta đi tắm rửa, rồi đuổi theo Tống Thiên Diệu vẫn còn kịp.

Đại Phong nắm chặt đôi hổ khẩu trong tay, chậm rãi nói với Trần Thái đang nhặt đao từ dưới đất lên:

- Hóa ra, đao của ngươi chỉ có thể giết được mấy tên vô dụng? Nhưng chiêu đao cuối cùng bức lui ta cũng có chút ý tứ, ngươi là tự đầu nào?

Trần Thái tay phải cầm đao, không thèm nhìn vết thương của mình:

- Hòa Quần Anh.

- Hòa tự đầu? Mấy tên Hòa tự đầu ở Hồng Kông này chỉ là một đám lưu manh hỗn hỗn đánh lấy danh nghĩa Hồng Môn, khó trách không ra gì...

- Đồ chó chết, ai nói Hòa tự đầu! Hòa Thắng Nghĩa Hắc Tử Kiệt ở đây!

Cuối phố hai chiếc taxi Đại Phong đến bị người ta nhảy qua nóc xe, hơn chục người ăn mặc như hỗn hỗn đi vào.

Hòa Thắng Nghĩa Song Hoa Hồng Côn Hắc Tử Kiệt, tay cầm một đôi bút giá xoa:

- Ngươi gọi là Đại Phong?

- Ngươi biết ta?

Đại Phong quay đầu nhìn Hắc Tử Kiệt và những người khác, tưởng là người của Trần Thái, hừ một tiếng nói.

Hắc Tử Kiệt đột nhiên tăng tốc, không tránh cả ngọn lửa, trực tiếp đạp lên lửa, xông qua đống lửa, hai cây bút giá xoa lấp lánh:

- Ta biết mẹ ngươi! Hôm nay ta sẽ thu thây ngươi đồ khốn!

...

Hai người anh em của Trần Thái đi theo vị Diệu ca mà trước đây chưa từng gặp mặt này, họ ngạc nhiên phát hiện, Tống Thiên Diệu đang chạy như bay lúc này trên mặt rõ ràng là tức giận, nhưng vẫn còn mang một nụ cười cuồng hỉ mà họ không thể diễn tả được, nụ cười đó giống như khi đánh bài cửu lấy được đôi thiên chí tôn vậy.

Suýt bị người ta chém chết, còn cười được sao? Điều này khiến hai người giang hồ rất bối rối.

Tống Thiên Diệu chạy ra khỏi phố Thái Hòa, vừa qua góc phố liền nhảy lên một chiếc xe kéo vừa đi ngang qua, không đợi phu xe kịp phản ứng, một tờ tiền một trăm đô Hồng Kông đã được ném tới trước mặt:

- Đường Hatton, nhanh!

Phu xe nhận tờ tiền này, kiểm tra kỹ lưỡng xong, hai bánh xe nan thép thuần bắt đầu xoay linh hoạt, chuông chân kêu leng keng, chạy về phía đường Hatton.

- Diệu ca! Diệu ca! Đợi chúng tôi!

Hai người anh em của Trần Thái chạy theo sau xe kéo một đoạn, cuối cùng không bằng sức lực của phu xe quen chạy hàng năm, thở hổn hển đứng tại chỗ gọi với Tống Thiên Diệu trên xe.

Tống Thiên Diệu không quay đầu lại, giơ tay rải ra phía sau xe vài tờ tiền:

- Vất vả hai vị, cầm đi uống trà, nói với Trần Thái nghe, hắn không nợ ta nữa, hôm nay ta có việc gấp, ngày khác ta sẽ mời mấy vị uống rượu.

Phu xe được tờ tiền trăm đô, quả thật bán sức, một hơi kéo Tống Thiên Diệu chạy hơn nghìn mét, hơn nghìn mét sau vừa muốn chậm lại thở, Tống Thiên Diệu đã liên tục đạp chuông chân phía sau, mở miệng thúc giục:

- Nhanh hơn nữa! Đến nơi còn có tiền thưởng!

Có lẽ vì tiền xe của Tống Thiên Diệu là nhiều nhất mà phu xe này kiếm được trong những năm qua, hắn gần như nín thở chạy điên cuồng đến đường Hatton, trước cổng biệt thự nhà họ Chử.

Khi Tống Thiên Diệu nhảy xuống xe lại cho anh ta một trăm đô Hồng Kông, phu xe khỏe mạnh đã dựa vào xe kéo của mình không đứng thẳng được, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất nôn khan, chỉ là tay vẫn nắm chặt hai trăm đô tiền xe Tống Thiên Diệu thưởng.

Tống Thiên Diệu hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, vừa chỉnh trang quần áo vừa bước về phía biệt thự nhà họ Chử, Hồng tỷ đang dẫn hai người hầu thu dọn chăn màn phơi nắng ở tiền viện thấy Tống Thiên Diệu xuất hiện, giao quần áo vừa gỡ xuống cho nữ hầu bên cạnh, tự mình đi tới, mở miệng hỏi Tống Thiên Diệu:

- Tống thư ký? Đến gặp Tín thiếu?

- Hồng tỷ, ta muốn gặp Chử hội trưởng.

Tống Thiên Diệu đứng trước mặt Hồng tỷ này, vẻ mặt rất nghiêm túc:

- Có việc gấp.

- Lão gia cùng Ân thúc đi nhà Thái hội trưởng làm khách, ta đi giúp ngươi gọi điện đến nhà họ Thái, để ngươi nói chuyện với Ân thúc.

Tống Thiên Diệu trước mặt ăn mặc trang phục không khác gì bình thường, tướng mạo cũng không có thay đổi, nhưng Hồng tỷ lại có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, dường như thanh niên này vừa mở miệng nói chuyện, khiến nàng có cảm giác Chử Diệu Tông đang đứng trước mặt ra lệnh, khiến nàng không tự chủ nói sẽ đi gọi điện.