Chương 221 Suy nghĩ (1)
Nhìn Tống Thiên Diệu trước mặt đang ở độ tuổi phong độ nhất, trầm ổn lạnh lùng, lại nghĩ đến ấn tượng về người con thứ của nhà họ Chương - Chương Ngọc Kỳ, luôn ôn hòa, văn nhã nho nhã, Chử Diệu Tông không khỏi thầm cảm thán trong lòng. Những người cùng lứa tuổi với mình trắng tay khởi nghiệp, lúc 18 tuổi phần lớn vẫn còn là học đồ khuân vác, mong có ngày cá chép hóa rồng. Đến 30 tuổi cũng chỉ mới có chút thành tựu nhỏ, thấy được chút ánh sáng le lói.
Nhưng Tống Thiên Diệu 18 tuổi, đã có kinh nghiệm và tầm nhìn không kém những lão làng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, ra tay già dặn, nước cờ Hội Nhạc Thi càng tinh diệu hơn.
Chương Ngọc Kỳ 30 tuổi, càng được những người như Cát Đông Phổ của Ngân hàng Đông Á, Đỗ Chiêu Kiên của Hằng Sinh Ngân hiệu coi là bậc vương tá chi tài, nhỏ tuổi đáng quý.
Trước mặt là mùa xuân đang độ thanh niên, cưỡi ngựa khoác áo điêu đen, vạn quyển thi thư sự nghiệp, chỉ tìm kiếm tước hầu phú quý.
Dù muốn hay không, thế hệ của mình cuối cùng cũng đã già rồi.
...
- Ta đến hỏi Chử hội trưởng một câu, khi nhà họ Chử gặp khó khăn, có chịu giúp nhà họ Chương hay không.
Tống Thiên Diệu nhìn thẳng vào mắt Chử Diệu Tông, chậm rãi mở miệng.
Nụ cười trên mặt Chử Diệu Tông dần dần mở rộng, cuối cùng còn cười ha hả:
- Hỏi hay lắm, nhà họ Chử đương nhiên phải giúp. Nếu ngươi muốn ra tay trong cơn giận dữ, cứ việc làm đi. Bây giờ dù tất cả đều hiểu ngươi đang giả điên giả dại, cũng chỉ có thể không nói gì được. Tiên binh hậu lễ, cũng tốt để cho bọn quỷ Tây, người Ngũ Ấp, nhà họ Chương thấy được thủ đoạn và khí độ của người Triều Châu chúng ta.
Nhận được câu trả lời này của Chử Diệu Tông, Tống Thiên Diệu đứng dậy khỏi ghế trong thư phòng:
- Đa tạ Chử hội trưởng, ta xin cáo từ.
Thấy Chử Diệu Tông gật đầu, Tống Thiên Diệu xoay người ra khỏi thư phòng, đi về phía ngoài đại trạch họ Chử. Đến khi ra khỏi cổng lớn mới phát hiện Lạn Mệnh Câu của Triều Dũng Nghĩa dẫn theo hơn chục thủ hạ, đang đứng đợi cách cổng nhà họ Chử hơn chục mét, còn Ân thúc thì đứng nhìn bên ngoài cổng lớn. Thấy Tống Thiên Diệu đi ra, Ân thúc mỉm cười với Tống Thiên Diệu rồi quay người trở vào nhà họ Chử.
- Tống thư ký.
Lạn Mệnh Câu dẫn hơn chục thủ hạ tiến lên, chào hỏi Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu trong lòng chợt động:
- Các người đến bảo vệ tại hạ?
- Ân thúc gọi điện đến kho hàng bến tàu, bảo Thập ca sắp xếp người bảo vệ Tống thư ký trong thời gian này.
Lạn Mệnh Câu nói với Tống Thiên Diệu, vẻ mặt có chút phức tạp.
Vị Tống thư ký này, ban đầu lão đại Trần A Thập tưởng rằng Chử Hiếu Trung có thể dễ dàng giải quyết hắn, nào ngờ cuối cùng lại là Trần A Thập phải xám xịt mặt mày, không những không thể hạ bệ được Tống thư ký, mà còn mất đi sự thân cận trước mặt Chử hội trưởng. Nghiêm trọng nhất là, bến tàu lại nhường chỗ cho Phúc Nghĩa Hưng cắm được một lá cờ.
Tống Thiên Diệu lại đang khâm phục Ân thúc, quả không hổ danh là đại quản gia mà vị Chử hội trưởng nhà họ Chử không thể rời một khắc, Chử Diệu Tông còn chưa kịp dặn dò ông ta sắp xếp người cho mình, vị đại quản gia này đã nghĩ đến việc tìm một số người biết võ công để bảo vệ mình. Phục vụ trong một gia tộc lớn như vậy, tầm nhìn và tâm tư e rằng không kém gì mình - một thư ký chạy việc bên ngoài là bao, thậm chí có thể còn hơn vài phần.
- Vậy thì phiền Câu ca và các huynh đệ rồi.
Tống Thiên Diệu mỉm cười với Lạn Mệnh Câu:
- Mấy ngày nay ta quả thật có chút không yên ổn, có người muốn lấy mạng ta. Mấy ngày này, ta xin gửi gắm tính mạng vào tay Câu ca và mọi người.
Lạn Mệnh Câu nghiêm túc gật đầu:
- Tống thư ký, chúng ta những người này sống bằng mạng để kiếm tiền, không dám nói đánh khắp Cửu Long, nhưng chỉ cần không phải quân đội giương súng máy bắn đạn, chỉ là người giang hồ tìm phiền phức cho ngươi, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ không để ai làm tổn thương ngươi.
- Cảm ơn.
Tống Thiên Diệu nói lời cảm ơn với Lạn Mệnh Câu, rồi nhìn quanh nhà họ Chử, muốn xem tên xe phu đã lấy của mình hai trăm tiền xe kia rốt cuộc đã đi chưa. Lạn Mệnh Câu ngậm ngón tay vào miệng huýt một tiếng sáo, hai chiếc xe kéo được người kéo từ xa dưới núi chạy lên.
Hai chiếc xe kéo dừng trước mặt Tống Thiên Diệu, một tiểu đệ đứng sau Lạn Mệnh Câu tự mình đứng vào đầu xe kéo chuẩn bị kéo xe. Lạn Mệnh Câu nói với Tống Thiên Diệu:
- Ân thúc nói Tống thư ký đi lại không tiện, ta đặc biệt kiếm được hai chiếc xe kéo, không cần xe phu, do anh em của ta phụ trách thay phiên kéo xe cho Tống thư ký, không biết Tống thư ký định đi đâu?
- Đi gặp Trần A Thập.
Tống Thiên Diệu nghe lời Lạn Mệnh Câu, lên xe một cách gọn gàng.
- Đi bến tàu gặp Thập ca.
Lạn Mệnh Câu lên chiếc xe kéo còn lại, hơn mười thuộc hạ đi theo bên cạnh xe xuống núi.
Khi hai chiếc xe kéo đến bến tàu Trung Hoàn, Trần A Thập đang ngồi trên một đống bao gạo chờ vận chuyển cao như núi, ngậm điếu thuốc lá ngẩn người. Thấy Lạn Mệnh Câu và Tống Thiên Diệu đến, Trần A Thập nhíu mày, hắn biết Lạn Mệnh Câu và hơn mười người có võ công không tồi đã bị Ân thúc gọi đi hai ngày nay để chăm sóc Tống Thiên Diệu, nhưng tại sao Tống Thiên Diệu lại dẫn Lạn Mệnh Câu và những người này quay lại bến tàu gặp mình? Muốn khoe khoang được sủng ái trong nhà họ Chử?
Trong khi hắn đang nghĩ lung tung, xe kéo đã chạy đến. Trần A Thập một cú nhảy đẹp mắt, từ trên đống bao gạo nhảy xuống, đứng vững vàng trên mặt đất, xe kéo vừa hay dừng trước mặt hắn.
- Thập ca.
Tống Thiên Diệu mặt không biểu cảm bước xuống từ xe kéo, nhìn ra xa về phía mặt biển, rồi mới nhìn về phía Trần A Thập đối diện:
- Ta có việc muốn nhờ ngươi làm.
- A Câu không thành vấn đề đâu, hơn mười huynh đệ đều học qua quyền cước, lại mang theo gia hỏa, dù đối phương có mấy chục người cũng không sợ đâu.
Trần A Thập nghe Tống Thiên Diệu nói có việc nhờ mình, lập tức tưởng Tống Thiên Diệu có phải cho rằng người mình sắp xếp theo hắn quá ít, nên không kiên nhẫn mở miệng giải thích một câu.