Chương 225 Đánh hổ thân huynh đệ (1)
Cao Lão Thành chỉ ngậm thuốc không nói gì, Lam Cương bực bội chống nạnh nhìn sang Manh Công Thạch đang đứng bên cạnh vừa từ tiệm ảnh lấy ảnh về:
- Này, tại sao ta có thể làm bạn với thằng khốn vừa thối vừa cứng đầu không thông tình lý này hơn mười năm được vậy? Làm người làm việc chẳng hề nghĩ đến hoàn cảnh của bạn bè, đúng là đồ khốn!
- Cấp trên bảo làm việc, A Thành cũng không có cách nào.
Manh Công Thạch nói với Lam Cương:
- Nghĩ cách gán thêm vài tội danh?
- Anh hai, ta tưởng là mấy lão đạo (con nghiện) ngoài đường à? Gán tội danh tùy tiện? Người ta dù sao cũng là chủ nhà máy, là người có tiền, ta gán tội cho hắn? Vạn nhất tên khốn đó có tiền thuê mấy luật sư nổi tiếng, ta chết cũng không gỡ được. Gia đình ông chủ đó hiện đang đợi ở ngoài để ký bảo lãnh, nhiều lắm giúp ngươi kéo dài nửa tiếng, nửa tiếng nhất định phải thả người.
Manh Công Thạch đứng thẳng người dậy từ bên tường, thở dài:
- Thôi vậy, ngươi tìm một người anh em dẫn ta đến phòng thẩm vấn, ta nói chuyện với ông chủ đó dọa hắn một chút, bảo hắn đuổi gia đình về, vài ngày nữa mới đến bảo lãnh, lại bắt ta làm mấy chuyện bị người ta nguyền rủa sau lưng sinh con không có lỗ đít.
- Vô Đầu ca, có người tự xưng là Lợi Khang Tống Thiên Diệu đang ở ngoài muốn gặp Thành ca.
Một cảnh sát mặc thường phục đẩy cửa, nói với ba người Lam Cương, Cao Lão Thành, Manh Công Thạch trong phòng.
Cao Lão Thành nghe câu này, từ trước bàn làm việc nhìn về phía Manh Công Thạch, Manh Công Thạch thò tay vào ngực áo, lấy ra phong bì đựng những tấm ảnh vừa mới rửa ra đưa cho Cao Lão Thành, Cao Lão Thành cầm lấy rồi đi ra ngoài.
Khi Cao Lão Thành ra khỏi văn phòng, Lam Cương vẫn còn bất mãn nói với Manh Công Thạch:
- Đối phương chỉ là một thư ký, mà hắn vội vàng chạy ra nịnh bợ, ta còn là tham mục đội trinh thám, cũng không thấy hắn cho một nụ cười, chẳng lẽ tôi còn không bằng một thư ký sao?
- Vị thư ký đó có thể cho Phúc Nghĩa Hưng vào bến tàu.
Manh Công Thạch vỗ vai Lam Cương:
- Còn ngươi làm cảnh sát này chỉ có thể gọi cho A Thành khi tiền lẻ trong túi không đủ trả phí qua đêm, nhờ hắn giúp lau đít, đổi thành ai, cũng sẽ không cho ngươi một nụ cười đâu.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Cao Lão Thành thấy Tống Thiên Diệu đứng ngoài cửa, vội bước nhanh hai bước đưa phong bì trong tay cho Tống Thiên Diệu:
- Tống thư ký, đã xử lý xong theo lời ngươi dặn, đây là những bức ảnh chụp khi khám xét nhà máy, còn nữa, lời khai đã ghi chép đầy đủ, dù là công nhân hay ông chủ, tất cả đều thừa nhận là do Chương Ngọc Lương sắp xếp một luật sư tên Phan Vân Minh chỉ thị họ làm, biên bản cũng đã chụp lại.
Nói xong câu đó, Cao Lão Thành mới quay mặt nhìn về phía Lạn Mệnh Câu và những người đứng sau Tống Thiên Diệu, hơi nhíu mày:
- Tống thư ký, nếu ngươi thiếu người dùng cứ nói với ta hoặc Lôi ca là được, Phúc Nghĩa Hưng có hơn vạn người, tùy ngươi chọn, không nên dùng người ngoài làm mất mặt Phúc Nghĩa Hưng chứ.
Người giang hồ phân biệt nội ngoại rất rõ ràng, trong mắt Cao Lão Thành, Phúc Nghĩa Hưng đã theo Lợi Khang vào bến tàu, thì dù việc lớn nhỏ của Lợi Khang, dù nặng nhẹ thế nào, cho dù Lợi Khang sai khiến những người Phúc Nghĩa Hưng chạy đứt chân, những người giang hồ này cũng không oán hận, nhưng đối với Lợi Khang mà nói, đã có Phúc Nghĩa Hưng giúp làm việc, thì cũng không thể tùy tiện liên lụy đến các bang hội giang hồ khác, bởi vì như vậy tương đương với việc làm mất mặt và danh tiếng của Phúc Nghĩa Hưng trên giang hồ.
- Không phải ta chọn đâu, nhà họ Chử sắp xếp đấy, chiều nay nhà họ Chương suýt giết ta diệt khẩu, nhà họ Chử sợ ta chết, nên tạm thời điều người của Triều Dũng Nghĩa theo bên cạnh.
Tống Thiên Diệu cũng biết chuyện này phải nói rõ ràng, nên dừng động tác mở phong bì lại, đặc biệt giải thích với Cao Lão Thành một lượt.
- Để ta giúp Tống thư ký tìm người, nói về đánh nhau, Phúc Nghĩa Hưng còn nhiều người lợi hại hơn ta, chuyện này là bổn phận của Phúc Nghĩa Hưng, không cần người ngoài giúp Phúc Nghĩa Hưng trông nom, dù nhiều người đến mấy Phúc Nghĩa Hưng cũng lo được.
Cao Lão Thành nghe Tống Thiên Diệu nói có người muốn giết hắn diệt khẩu, sắc mặt thay đổi, vẫy tay định gọi đàn em của mình.
Tống Thiên Diệu vừa xem ảnh vừa nói:
- Không cần đâu, việc quan trọng nhất là trông coi kho hải quan cho ta, nhà họ Chử để người của Triều Dũng Nghĩa đi theo ta, ta cũng không biết là vị Ân thúc nào tiện miệng sắp xếp, hay là vị Chử hội trưởng nào trong lòng có tính toán khác, lúc này không nên sinh chuyện, nếu ngươi có thời gian, giúp ta sắp xếp người đưa nữ luật sư ngoại quốc của Lợi Khang đến Lục Vũ Trà Lâu, kho hàng mấy ngày này không thể có chuyện gì, nghe rõ chưa?
Vừa nói, Tống Thiên Diệu lấy ví tiền từ trong túi ra, lúc đầu Chử nhị công tử viết giấy nợ lấy mười vạn đồng, bỏ ra năm vạn để câu Chương Ngọc Lương, lại cho Chử nhị công tử mượn năm ngàn làm tiền tiêu vặt, lo cho phóng viên, thợ chụp ảnh, thuê nhân công lại chi ra hai vạn, chỉ còn lại trong ví lúc này một xấp mỏng hơn hai vạn đồng, còn một vạn đồng phải trả tiền công cho người mẹ già giúp tìm người tặng hoa, lúc này lại đếm ra ba ngàn đồng đưa cho Cao Lão Thành:
- Cầm đi cho cảnh sát và anh em uống trà, đợi xử lý xong toàn bộ chuyện này, sẽ tính phần của ngươi, còn nữa, A Toàn bị lửa đốt rất nặng, sống chết không biết, sống, bất kể thuốc thang tốn bao nhiêu, sau này ta sẽ trả, chết, nhớ nhắc ta đến nhà hắn, tiễn hắn một đoạn.
Nói xong, Tống Thiên Diệu quay người lên xe kéo:
- Lục Vũ Trà Lâu, tôi phải đi đợi người.
...
Chử Hiếu Trung nhíu mày, nghe Giang Vịnh Ân đứng trước mặt nói với mình về tin tức bên ngoài liên quan đến Lợi Khang và em trai mình hôm nay.