Chương 234 Nói một câu cảm ơn (1)
Lương Bội nhíu mày:
- Ngươi ngu à? Đối phương thuê được luật sư, ta có thể tùy tiện đi hãm hại hắn sao? Ta tự chê ghế tham mục ngồi quá vững vàng à? Nhưng ngươi cũng ngu, luật sư đó nói đối phương muốn giết ai? Ngươi tìm người ngươi vừa cứu đòi tiền thuốc men đi, hắn muốn trả thù là ai?
Hắc Tử Kiệt lắc đầu, hắn đâu biết Đại Phong muốn đến Thái Hòa nhai giết ai, bản thân hỏi rõ Phan Vân Minh về tung tích của Đại Phong, rồi trói gã ném vào sau viện một tửu quán, trực tiếp dẫn người đến đây.
- Hắn muốn giết Tống Thiên Diệu.
Trần Thái ở bên cạnh ngẩng đầu lên, gãi gãi vết máu đã khô trên mặt, nói với Lương Bội.
Lương Bội nghe ba chữ Tống Thiên Diệu, cởi mũ nỉ suy nghĩ nghiêm túc:
- Tống Thiên Diệu, cái tên này ta hình như đã nghe khi uống trà với Mộc ca hôm qua... Ồ! Nhớ ra rồi, thư ký nhà họ Chử, kẻ hại Nhan Hùng đó, Hắc Tử Kiệt ngươi phát đạt rồi, cứu được thư ký nhà họ Chử, nếu họ Chử ra tay hào phóng, thưởng ngươi vài vạn đồng là chuyện nhỏ.
- Vậy chỉ đường sáng cho, bây giờ ta phải làm sao, Bội ca?
Hắc Tử Kiệt cúi đầu nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người:
- Vài vạn đồng, ta chọn.
- Đương nhiên là dẫn tên luật sư đó đi gặp Tống Thiên Diệu chứ sao? Đường ở trước mắt mà không biết đi, xem thường ngươi cả đời không phát đạt.
Lương Bội nhìn đường phố đã được dọn dẹp gần xong, xoay người dẫn đội rời đi.
- Ngươi quen cái tên Tống Thiên Diệu này à? A Thái?
Đợi Lương Bội đi rồi, Hắc Tử Kiệt hỏi Trần Thái.
Trần Thái chỉ vào cửa hành lang phía sau:
- Đây chính là nhà của Diệu ca, ta là em họ hắn.
...
Đã khuya, rượu qua ba tuần, Chương Ngọc Lân trong phòng riêng của Ngũ Ấp tửu gia, mặt đầy vẻ biết ơn nâng ly rượu hướng về hơn mười vị khách trên bàn:
- Các vị thúc bá, chiều nay đã phiền các vị giúp đỡ chạy đôn chạy đáo đến những tòa soạn báo kia, Ngọc Lân vô cùng cảm kích, tôi xin kính các vị thúc bá thêm một ly.
Nói xong, Chương Ngọc Lân uống cạn ly rượu trắng.
Đối với Chương Ngọc Lân mà nói, việc kinh doanh của gia tộc hắn không giỏi, đại ca làm chủ, nhị ca mưu tính, còn lại hắn chỉ phụ trách ăn uống tiếp đãi những người có quan hệ làm ăn với nhà họ Chương, trên bàn công việc hắn không bằng đại ca nhị ca, nhưng trên bàn rượu kéo quan hệ, hắn tự nhận làm không tồi.
Ví như bàn tiệc rượu này, từ lúc bắt đầu chào hỏi xã giao, đến trò chuyện trước bữa ăn, thậm chí rượu đã qua hai tuần, Chương Ngọc Lân vẫn luôn nắm chủ động trên bàn, hơn mười người có mặt dù trong lòng có nghi hoặc lo lắng gì, cũng chỉ có thể thuận theo nhịp điệu của Chương Ngọc Lân mà tiến hành.
Thấy rượu sắp tàn người sắp tán, Chương Ngọc Lân mới mở miệng nhắc lại chủ đề này, dù sao cũng không thể để những người chiều nay giúp nhà họ Chương chạy việc cứ mãi kìm nén những thắc mắc trong lòng cho đến khi tan tiệc.
Hắn chỉ lướt qua vấn đề như chuồn chuồn chạm nước, rồi phóng khoáng uống cạn ly rượu, mọi người trên bàn lập tức hoan hô ầm ĩ, đợi Chương Ngọc Lân ngồi lại vị trí, có người nóng tính đã lên tiếng hỏi:
- Ngọc Lân, ngươi gọi điện nhờ giúp đỡ đến các tòa soạn báo để dàn xếp, ép bớt tin tức, chuyện nhỏ thôi, các tòa soạn cũng đều nhìn mặt tiền mà hứa hẹn sẽ không nói lung tung, chỉ là mọi người ngồi đây có điều không hiểu, tại sao phu nhân của vị phó xử trưởng Cục Quản lý Công thương nghiệp kia, trong lúc Hội Nhạc Thi tặng thuốc, lại cố ý nhắm vào công ty Bờ Biển Châu Âu? Hôm nay kho hàng của tất cả các công ty dược phẩm toàn Hồng Kông đều bị quét, rốt cuộc có liên quan gì đến chuyện này không?
Hai câu hỏi này cũng là điều mà tất cả mọi người có mặt đều đang thắc mắc, giúp nhà họ Chương chạy chút việc vặt, đưa tiền dàn xếp với các tòa soạn báo, không tính là gì, nhưng nếu nhà họ Chương đắc tội với phó xử trưởng Cục Quản lý Công thương nghiệp, lại liên lụy đến tất cả mọi người đều bị hải quan niêm phong kho hàng, thì không phải chỉ cần Chương Ngọc Lân mời một bàn tiệc, uống một ly rượu, nói một câu cảm ơn là có thể giải quyết được.
Chương Ngọc Lân từ trên bàn cầm lấy điếu thuốc tự mình châm lửa, cười nói:
- Chuyện nhỏ thôi, thực ra không phải Công thương nghiệp quản lý xứ nhắm vào công ty Bờ Biển Châu Âu, mà là Chử Hiếu Tín của công ty thương mại Lợi Khang nhắm vào tứ đệ Chương Ngọc Lương của ta. Các vị thúc bá cứ về nhà hỏi con cháu mình, mấy ngày trước Chử Hiếu Tín uống rượu bên ngoài đã xảy ra xung đột với Ngọc Lương, hắn hắt cả ly trà vào mặt Ngọc Lương.
- Ngọc Lương tuổi trẻ nóng tính, đương nhiên không thể nhịn cơn tức này, nên đã cắt đứt một lô thuốc mà Lợi Khang cần, chỉ đơn giản vậy thôi. Lý do mà phu nhân phó xứ trưởng Công thương nghiệp quản lý xứ kia lên tiếng, là vì Chử Hiếu Tín là một trong ba người sáng lập Hội Nhạc Thi. Không sao cả, quỷ lão chỉ nhận tiền thôi mà, Chử Hiếu Tín của Lợi Khang có thể móc nối được với phu nhân quỷ lão này, thì các vị ngồi đây chắc chắn cũng có thể móc nối được.
- Toàn bộ sự việc chỉ là thanh niên đấu khí, mà mấy ngày trước người Mỹ lại nói Hồng Kông buôn lậu quân tư, quỷ lão muốn điều tra triệt để, nên hai việc vừa hay trộn lẫn vào nhau, khiến tình hình có vẻ quá lớn. Nói lùi một bước, cho dù quỷ lão muốn giúp Chử Hiếu Tín ra mặt, thì cũng chỉ nên phong tỏa việc làm ăn của nhà họ Chương, các vị đâu có can dự vào, quỷ lão sẽ không liên đới đâu, đúng không? Nên cứ yên tâm, toàn bộ sự việc để ta giải quyết. Ngày mai ta hẹn phó sở trưởng quỷ lão của Sở Hải quan đi câu cá, đến lúc đó nhất định sẽ hỏi cho mọi người một thời gian giải phong chính xác.
Đa số người trên bàn đều gật đầu, những lời Chương Ngọc Lân nói không sai, đúng là cho dù Chử Hiếu Tín gây ra chuyện lớn, thì cũng chỉ nhắm vào nhà họ Chương, không có lý do gì để bắt nhiều người liên lụy, hơn nữa cho dù có chuyện gì, mọi người cũng chỉ nhận hàng từ tay nhà họ Chương, nên phải để nhà họ Chương đứng mũi chịu sào.
- Chiều mai, ta sẽ bảo Trần Phúc gọi điện cho mọi người, thông báo kịp thời những tin tức ta hỏi được khi ăn cơm với quỷ lão.