Chương 237 Đàm đạo đêm khuya (2)
Khi chỉ số cổ phiếu này chính thức được đăng tải và thu hút sự chú ý, với tư cách là phong vũ biểu mà các nhà đầu tư chứng khoán quan tâm, hoàn toàn đủ để Chương Ngọc Lương và những thương gia đầu cơ Thượng Hải dễ dàng cướp đoạt một lượng lớn tài sản từ thị trường chứng khoán.
Và Chương Ngọc Lương không tiếc làm hỏng danh tiếng nhà họ Chương, rút ra một lượng lớn tiền mặt, có lẽ là muốn đầu tư vào thị trường chứng khoán, cùng những người Thượng Hải đứng sau kiếm lợi, chỉ cần chỉ số Chương Ngọc Lương được đưa ra, kết hợp với tài sản của người Thượng Hải, dù chỉ số Chương Ngọc Lương không thể so với chỉ số Dow Jones và chỉ số Financial Times, nhưng nói sánh ngang với chỉ số Đông Chứng Nhật Bản cũng không phải là quá đáng, mặt khác sự thành công và danh tiếng là danh tiếng nhà họ Chương gặp phải đòn tấn công hủy diệt, lúc đó Chương Ngọc Lương có thể thong dong rút vốn, đẩy ba người anh không hề hay biết ra làm vật tế thần, còn mình thu dọn tàn cuộc cho nhà họ Chương.
Mưu tính, tầm nhìn, thủ đoạn, biểu hiện của Chương Ngọc Lương khiến Tống Thiên Diệu không khỏi lạnh sống lưng.
Chương Ngọc Lương chính là tính toán chính xác ba người anh của mình chưa từng ra nước ngoài mở mang tầm mắt, chỉ biết giao dịch hàng thật tiền thật không hiểu sự nghiệp mình đang làm, sau một tháng, khi mọi người đến nhà họ Chương đòi một lời giải thích, lại lần lượt chỉ về phía con trai của Chương Ngọc Giai là Chương Vị Lâm, vợ của Chương Ngọc Kỳ và những người đăng ký các công ty vỏ bọc khác là thủ phạm chính, dù lúc đó ba người muốn điều tra ra, Chương Ngọc Lương cũng không thể cho ba người cơ hội nữa.
Lúc đó, ai dám đảm bảo ba người đó sẽ không đột nhiên gặp tai nạn xe hơi như Elis?
Sau khi nói cho Chương Ngọc Lân “nghe đến ngây người” về phán đoán rằng Chương Ngọc Lương biên chế chỉ số Elias, chuẩn bị cùng nhóm đầu cơ Thượng Hải tấn công thị trường chứng khoán Hồng Kông, Tống Thiên Diệu nhạt nhẽo hỏi một câu:
- Bây giờ, ngươi có cảm thấy mình vẫn có thể làm chủ không?
Chương Ngọc Lân không hiểu về cổ phiếu, nhưng biết rõ sự lợi hại của những kẻ đầu cơ Thượng Hải kia. Cơn sốt vàng năm 49 khiến người Hồng Kông nghe đến vàng là biến sắc. Nếu tứ đệ của hắn thật sự gây ra một cơn sóng lớn như vậy trên thị trường chứng khoán, e rằng lúc đó dù đại ca nhị ca của nhà họ Chương có muốn chống đỡ cũng tâm có dư mà lực chẳng đủ. Nghĩ lại chuyện Chương Ngọc Lương giấu ba người bọn họ, không tiếc làm xấu danh tiếng gia tộc để rút tiền mặt, sắc mặt Chương Ngọc Lân trở nên tái nhợt.
- Ta sẽ gọi điện cho Úc ngay bây giờ.
Chương Ngọc Lân xoay người, đi về phía xe hơi của mình.
Tống Thiên Diệu nói với hắn từ phía sau:
- Chi bằng tối nay đến khách sạn thuê phòng ở lại, bảo tài xế về nhà báo tin, nói ngươi say rượu, ở lại khách sạn rồi. Cẩn thận đừng để Chương Ngọc Lương nhìn ra, mọi chuyện đều để hai vị anh trai của ngươi xử lý. Bên ngoài nhà họ Chương, ta đã sắp xếp năm Hồng Côn, bảo đảm Chương Ngọc Lương an an ổn ổn ở trong nhà họ Chương, không thể bước ra ngoài một bước, chờ đến khi hai vị huynh trưởng của ngươi về Hồng Kông, nghe họ nói.
...
Chương Ngọc Lương ở nhà trước tiên cùng mẹ thắp hương cho cha, tụng kinh, rồi đưa mẹ về phòng ngủ, sau đó mới trở về phòng ngủ của mình và vợ ở tầng hai. Vợ hắn là con gái của công nhân lâu năm trong nhà, hôn sự cũng do mẹ làm chủ sắp xếp. Vợ hắn chịu khó chịu khổ, cần cù thật thà, giống như đại tẩu nhị tẩu, mỗi ngày đều giúp đỡ trong công việc kinh doanh của gia tộc, tan việc còn phải lo liệu việc nhà, là một nàng dâu điển hình của nhà họ Chương.
- Bà đã ngủ chưa? Em đã chuẩn bị nước rửa chân cho anh, vẫn còn nóng đấy.
Thấy chồng của mình vào phòng, Khuông Khiết Anh đi tới giúp Chương Ngọc Lương cởi áo khoác ngoài, treo vào tủ quần áo ở góc phòng.
Chương Ngọc Lương ngồi xuống mép giường đôi chật hẹp, vừa định tự mình cởi giày tất, Khuông Khiết Anh đã bước tới ngồi xuống, nhanh tay giúp Chương Ngọc Lương cởi giày tất trước, rồi lại đặt dép lê bên cạnh chậu rửa chân.
- Ta tự làm được, ngươi mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.
Chương Ngọc Lương nói với vợ mình:
- À, suýt quên, lấy áo khoác ngoài của ta qua đây.
Khuông Khiết Anh quay người lấy áo vest cho Chương Ngọc Lương, Chương Ngọc Lương lấy từ túi áo vest ra một gói nhỏ thịt bò khô dạng hạt đưa cho vợ, giống như kẻ trộm vậy, hạ thấp giọng nói:
- Ta nhờ người lén lút mua ở tiệm đồ nguội Ma Cao ở Tiêm Sa Chủy, mang về cho ngươi ăn đấy.
Khuông Khiết Anh cầm gói thịt khô nhỏ trong tay, cẩn thận khóa cửa lại rồi mới nói:
- Hay là anh ăn đi, thấy anh ăn tối chẳng được mấy miếng, chắc là không hợp khẩu vị, huống chi mẹ rất ghét người khác ăn vụng.
- Ta ăn quá nhiều ở bên ngoài nên mới không ăn được, đây là ta mua đặc biệt cho ngươi đấy, làm việc vất vả như vậy, ba bữa một ngày chỉ có bánh bao rau xanh, không biết còn tưởng nhà họ Chương ăn không nổi thịt.
Chương Ngọc Lương nhẹ nhàng kéo vợ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, rồi ôm lấy eo nàng nói.
- Hay là ngày mai cùng ăn với mọi người?
Khuông Khiết Anh nhìn Chương Ngọc Lương, thận trọng hỏi.
Chương Ngọc Lương cười lên:
- Ngươi muốn hại chết chồng mình sao? Như vậy chẳng phải cả nhà đều biết ta lén mua thịt khô? Mau ăn đi, rồi lát nữa ra ngoài đổ nước thì tiện thể vứt bao bì luôn, diệt thi phi tích.
- Vâng.
Khuông Khiết Anh hạnh phúc dựa vào vai Chương Ngọc Lương, mở bao bì ra, bốc một miếng thịt khô, đưa vào miệng Chương Ngọc Lương trước, đợi Chương Ngọc Lương ăn xong mới đưa một miếng vào miệng mình.
Chương Ngọc Lương rất biết cách làm vợ vui lòng. Hắn là người du học nước ngoài về, nhưng lại cưới một cô vợ chưa từng trải đời như nàng. Biết vợ học vấn không cao, nên hắn không bao giờ nói chuyện làm ăn hay những điều khó hiểu với nàng, tránh làm nàng lúng túng.