← Quay lại trang sách

Chương 262 Ứng rồi (2)

Cát Chí Hùng bất mãn hừ một tiếng, lời nói đầy vẻ khinh thường:

- Mời hai lão già, người là người trưởng thành rồi, chuyện bang hội cứ để Trần Trọng Anh bọn họ xử lý là được, nhà chúng ta có ngần ấy tiền tiết kiệm, đủ để sống ở Hồng Kông rồi, người còn cần gì phải kéo thân thể bệnh tật ra quản lý sự vụ bang hội nữa? Nếu không phải người đi Đài Loan vì những người này mà bôn ba, cũng không đến nỗi tức giận đến đột quỵ. Chuyện này, người đừng nhúng tay nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh là được.

- Ngươi biết cái gì chứ, khi xưa bao nhiêu người theo ta đến Hồng Kông, nếu Cát Chiêu Hoàng ta vứt bỏ toàn bộ người trong bang hội để một mình trốn đi hưởng phúc, người ngoài sẽ nhìn thế nào? Những huynh đệ theo ta đến Hồng Kông sẽ nhìn thế nào? Trần Trọng Anh, Hoàng Đức Hồng, Tề Vĩ Văn, Du Xuân Hoa những người này dẫn dắt huynh đệ nỗ lực đứng vững chân sẽ nhìn ta thế nào? Hiện giờ Trọng Anh vất vả lắm mới có được cơ hội, có thể khiến anh em không phải sống quá thê thảm, ta làm sao có thể không mở miệng? Lão tử ta suýt chết ở Đài Loan, ngươi còn có tâm trạng ôm đàn bà nhảy múa, nếu không phải có Trần Trọng Anh, ta đã thối rữa ở Đài Loan rồi! Lát nữa khách đến, ngươi không được nhiều lời.

Cát Chiêu Hoàng một tay được người hầu dìu, tay kia chống cây gậy văn minh bịt vàng bằng ngà voi, có vẻ hơi khó khăn nói.

Thấy con trai mình không mở miệng đáp lại, Cát Chiêu Hoàng vung cây gậy văn minh đánh vào lưng Cát Chí Hùng một cái:

- Nghe thấy chưa?

- Nghe thấy rồi.

Cát Chí Hùng cúi đầu trả lời một tiếng.

Cát Chiêu Hoàng ghét bỏ trừng mắt nhìn Cát Chí Hùng:

- Đồ vô dụng.

Ngay khi hắn đang dạy dỗ con trai ở cửa phòng khách, vài chiếc xe hơi từ xa bật đèn lái tới, chiếc xe đầu tiên nháy đèn hai lần, thành viên 14K bên ngoài cổng lớn lập tức hiểu ý, nói với Cát Chiêu Hoàng ở cửa phòng khách:

- Lão tổng, Trần hương chủ dẫn người tới rồi.

Cát Chiêu Hoàng hắng giọng, gỡ tay trái ra khỏi sự dìu đỡ của hạ nhân, ưỡn thẳng lưng, đôi mắt nhìn năm chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài cổng biệt thự.

Người trên chiếc xe đầu tiên xuống trước, chính là quân sư hương chủ 14K đã được Lý Tài Pháp hẹn gặp trước đó, tâm phúc ái tướng của Cát Chiêu Hoàng - Trần Trọng Anh. Lúc này Trần Trọng Anh đâu còn khí thế sắt máu như khi gặp Lý Tài Pháp, xe vừa dừng hắn đã xuống từ ghế sau, nhanh chóng bước đến cửa sau của chiếc xe thứ hai, mở cửa xe ra, một lão đầu năm mươi mấy tuổi mặc đường sam đối khâm bước xuống từ ghế sau. Đồng thời, Kỳ Duy Văn cũng tự mình mở cửa chiếc xe thứ ba, Tống Thành Khê mặc trường sam vải thô bước xuống xe.

Cát Chiêu Hoàng bước tới hai bước, tuy sau khi bị trúng gió chân tay bất tiện, nhưng giọng nói vẫn vang dội sảng khoái:

- Chúc huynh, Tống huynh, Cát mỗ đa tạ hai vị sơn chủ chiếu cố, đại giá quang lâm tệ xá, thân thể bất tiện, thất lễ xa nghênh, xin hai vị thông cảm nhiều.

- Cát lão tổng.

Hòa Dũng nghĩa thúc bá, Hồng Môn Tam Hợp hội Thiên Bảo sơn sơn chủ Chúc Húc Quang được Trần Trọng Anh tháp tùng, đón Cát Chiêu Hoàng đi tới, mặt mày tươi cười bắt tay đối phương.

Cát Chiêu Hoàng cũng nắm tay Chúc Húc Quang, buông gậy văn minh ném cho hạ nhân bên cạnh, thân thiết vỗ vỗ mu bài tay đối phương nói:

- Hai năm gần đây thân thể bất an, thật sự là ít gặp Chúc huynh.

Bên này Kỳ Duy Văn đỡ hờ Tống Thành Khê, cũng đi tới. Nhìn thấy Tống Thành Khê, sắc mặt Chúc Húc Quang có chút ngượng ngùng, hắn không kém Tống Thành Khê mấy tuổi, nhưng lúc này nhìn thấy Tống Thành Khê, lại quy quy củ củ gọi một tiếng:

- Tống sư thúc.

Tống Thành Khê chỉ khẽ gật đầu nói một câu:

- Húc Quang, lâu không gặp.

Sau đó nhìn về phía Cát Chiêu Hoàng đối diện, nhạt nhẽo cười nói:

- Cát lão tổng.

Sở dĩ Cát Chiêu Hoàng được người ta gọi là Cát lão tổng, là vì chức vụ của hắn trong Quốc dân đảng không bị giải trừ dù hắn đã xây dựng Hồng Phát sơn, cũng không biết là phía Đài Loan chưa hoàn toàn từ bỏ hắn, hay là bản thân Cát Chiêu Hoàng vẫn còn kỳ vọng gì với phía Quốc dân đảng, nên dù là môn nhân 14K, hay khi giao thiệp với người giang hồ, bị người ta gọi là Cát lão tổng, Cát Chiêu Hoàng chưa từng phản đối, nhưng Tống Thành Khê nhạt nhẽo gọi một tiếng Cát lão tổng, Cát Chiêu Hoàng lại vội vàng cười nói từ chối:

- Tại hạ đâu dám xưng một tiếng lão tổng trước mặt Tống sơn chủ, năm đó Tống sơn chủ theo Thượng Hải quân Bắc phạt Yên Đài, tại hạ còn chưa từng sờ tới súng, nếu ngài gọi tại hạ một tiếng lão tổng, chẳng phải là muốn tại hạ đứng nghiêm chào trước mặt ngài sao, nếu Tống sơn chủ không chê, gọi tại hạ bằng tự Phủ Tân là được.

Nói chuyện đồng thời, liền nhường Tống Thành Khê, Chúc Húc Quang hai người, ba người sóng vai đi về phía đại sảnh.

Đợi vào phòng khách, ngồi xuống bàn rượu đã chuẩn bị sẵn, Trần Trọng Anh, Kỳ Duy Văn hai người ngồi cùng ở hạ thủ. Cát Chiêu Hoàng và Chúc Húc Quang trước đây khi đến Hồng Kông với thân phận Hồng môn Hồng Phát sơn sơn chủ, đã gặp nhau vài lần, còn Tống Thành Khê, Cát Chiêu Hoàng chưa từng gặp, giao Chúc Húc Quang cho Trần Trọng Anh tiếp đãi trò chuyện, Cát Chiêu Hoàng trước tiên khách sáo với Tống Thành Khê, hắn và Tống Thành Khê đều xuất thân từ quân ngũ, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng trò chuyện về những chuyện cũ như Thượng Hải khởi nghĩa, cách mạng quân Bắc phạt, Việt quân vân vân, cũng không tỏ ra xa lạ.

Đợi đến khi món ăn trên bàn dần nguội lạnh, Cát Chiêu Hoàng kéo thân thể bệnh tật uống thêm hai chén nữa, mới chỉ ra trọng điểm:

- Tống sơn chủ, Chúc sơn chủ, chúng ta đều là Hồng môn một nhà, không giấu hai vị, ngoài việc chúng ta ba người ít gặp nhau, tối nay tại hạ mời hai vị tới tự sự tình nghĩa đồng môn, còn có một việc muốn nhờ hai vị cân nhắc giúp.