Chương 286 Đã thành (3)
Không, rõ ràng không phải vậy, ngài có thể tự gọi về London để tìm hiểu. Ngài Thống đốc hy vọng sau khi ngài nắm được tin tức đó rồi, hãy xử lý tốt toàn bộ sự việc.
Vị thư ký nói xong rồi cúp máy.
Thạch Trí Ích nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho người bạn của mình ở Luân Đôn. Mặc dù tờ “Observer” không có lượng phát hành đáng kinh ngạc như “Daily Mail” và “The Times”, nhưng nó cũng là một trong năm tờ báo hàng đầu ở Anh. Đặc biệt là các quan chức và thương nhân ở Luân Đôn, hầu như mỗi buổi sáng trong bữa điểm tâm đều xem việc đọc “Observer” và “Financial Times” như một môn học bắt buộc.
- Patrick?
Sau khi được người hầu thông báo, cuộc gọi được chuyển đến tay Edward Hill, bạn học cũ của Thạch Trí Ích đang làm trợ lý cố vấn cho Bộ trưởng Ngoại giao ở Luân Đôn:
- Nhận được cuộc gọi của ngươi vào buổi sáng mưa phùn ở Luân Đôn khiến ta rất ngạc nhiên, thời tiết ở Á Châu thế nào?
- Đang ăn sáng sao?
Thạch Trí Ích nhìn đồng hồ đeo tay:
- Bên cạnh có tờ Observer không? Cầm lên giúp ta tìm xem, có tin tức gì về Hồng Kông.
- Ta vừa mới xem xong, đang đọc Financial Times, tin tức về Hồng Kông trên Observer không cần phải tìm kiếm kỹ, trang hai, một tin độc quyền kèm theo ảnh, hải quan Hồng Kông với sự phối hợp của quân đội đồn trú đã phát hiện một lượng lớn thuốc quân dụng, và đang tiến hành điều tra về vụ việc này. Theo nguồn tin, lô thuốc quân dụng bị phát hiện lần này rất có thể đến từ một công ty thương mại do người Trung Quốc thành lập ở Hồng Kông, có tên là Bờ Biển Châu Âu.
- Công ty này không chỉ độc quyền phần lớn quyền đại diện thuốc kháng sinh ở Hồng Kông và Đông Nam Á, mà còn cố ý nâng giá thuốc, ở Luân Đôn, một liều penicillin tiêm dùng không đến 1 bảng Anh, nhưng ở Hồng Kông phải tăng gấp 10 lần mới có thể mua được trên thị trường chợ đen. Ta đoán công ty này chắc chắn đã đắc tội với ai đó, những thông tin này thật là bùng nổ, ồ, họ còn cố tình tích trữ nguyên liệu thuốc mà tổ chức từ thiện Oxfam (Hội Lạc Thi được đổi tên theo cách gọi của người Anh) do bà Bess, một nhà từ thiện Anh khởi xướng thành lập đang rất cần...
Edward Hill cầm tờ Observer lên nhìn lướt qua:
- Bức ảnh là cục trưởng Hải quan và binh sĩ Anh chụp chung với số thuốc quân dụng bị tịch thu trong kho, rất rõ ràng. Tuần trước người Mỹ còn liên lạc với bộ phận thuộc địa hải ngoại của Anh, nói rằng Hồng Kông là thuộc địa Anh, hoàn toàn không thực thi triệt để lệnh cấm vận của Liên Hợp Quốc, việc buôn lậu hàng cấm ở Hồng Kông vẫn rất hoành hành. Ta đoán những vị trong bộ Ngoại giao khi thấy tin tức này, đều sẽ cảm thấy rất kịp thời và hài lòng, ít nhất lần này cho họ đủ lý do để đối phó với bọn Mỹ. Nói đến đây, hải quan là dưới quyền quản lý của ngươi, nếu tâm trạng những vị đại nhân ấy tốt, có lẽ ngươi cũng sẽ được khen thưởng gì đó cũng nên...
- Sinh nhật con gái ngươi, ta sẽ gọi điện hỏi thăm và gửi thiệp chúc mừng cho nó, tạm biệt, Edward, lần sau nói chuyện thời tiết sau.
Thạch Trí Ích không đợi đối phương nói hết, đã hơi thất lễ cúp máy!
Công ty Lợi Khang mặc cho nhà họ Chương đi thông đồng với thống đốc Hồng Kông, lại đi đường khác, dùng ảnh để tung ra một tin tức như vậy ở Luân Đôn?! Thống đốc Hồng Kông rõ ràng đã nhận được tin tức trên tờ Observer, hơn nữa không chừng những vị đại nhân ngoại giao ở Luân Đôn còn khen ngợi thống đốc Hồng Kông lần này làm rất tốt, nhưng thực tế, giống như vị thư ký gọi điện cho mình nói, tâm trạng thống đốc Hồng Kông tốt mới là lạ.
Mình chỉ thiết kế một chút đối với Lợi Khang, không ngờ Lợi Khang lại bày ra một tình thế khó xử ném trả lại cho mình? Muốn xem mình khó xử? Nhưng mà, Lợi Khang thật sự không lo lắng, sau khi sự việc lần này qua đi, mình sẽ không hài lòng mà cố ý nhắm vào Lợi Khang sao?
Nhưng hiện tại những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là không để thống đốc Hồng Kông bị xấu hổ, tờ Observer được rất nhiều người thượng lưu Anh đọc, cũng có nghĩa là, hiện tại có thể khẳng định tuyệt đại đa số nhân vật lớn, dù muốn hay không đều đã thấy tin tức Hồng Kông này, bộ Ngoại giao đang gấp rút đối phó với phía Mỹ, e rằng trong buổi sáng Luân Đôn này, sẽ truyền tin tức này cho bọn Mỹ, chứng minh thuộc địa viễn đông Hồng Kông của Anh đã thực thi lệnh cấm vận rất xuất sắc.
Nếu lúc này bị lộ là tin vịt, cho dù muốn đẩy Lợi Khang ra làm vật thế thân, cũng đã quá muộn.
Báo chí nói đó là lỗi của công ty Bờ Biển Châu Âu, vậy chỉ có thể là lỗi của công ty Bờ Biển Châu Âu, người Anh không thể sai được, chỉ có người Trung Quốc sai mà thôi!
Nhưng với tình hình hiện tại, phải xử lý Chương gia như thế nào đây? Trông chờ thống đốc Hồng Kông trả lại những món lợi đã nhận cho Chương gia ư? Nghĩ đến tính tham tiền của Grantham, Thạch Trí Ích cảm thấy khả năng này nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính.
Chẳng trách phủ thống đốc Hồng Kông gọi điện đến, bảo hắn thu dọn tình hình! Cục diện mượn dao giết người do chính hắn gây ra, cuối cùng lòng vòng một hồi, con dao này lại quay về tay hắn!
Tên thanh niên Trung Quốc Tống Thiên Diệu của Lợi Khang quả nhiên lợi hại.
Tình hình hiện giờ, chỉ có thể khẳng định sự thật công ty Bờ Biển Châu Âu của Chương gia buôn lậu hàng cấm vận, tuy nhiên trước đó, hắn phải cho Tống Thiên Diệu biết, hắn thiết kế Lợi Khang thì được, nhưng Lợi Khang thiết kế hắn, thì phải chịu cơn thịnh nộ của hắn.
Vừa định gọi điện cho Thẩm Văn Khang cục trưởng Cục Hải quan, bảo hải quan đi niêm phong kho hàng của Lợi Khang trước, ngay lúc này, thư ký bên ngoài đã gõ cửa nhẹ nhàng nói:
- Thưa ngài, có một người tự xưng là thư ký công ty thương mại Lợi Khang tên Tống Thiên Diệu, nói ngài đã hẹn gặp hắn ta vào giờ này, nhưng trong lịch trình hôm nay của ngài, ta không thấy có tên hắn ta, nên đến hỏi ngài một chút.