Chương 289 Xung đột giang hồ (2)
Hai bên theo quy củ đọc bài thơ để xác nhận thân phận, chẳng có gì đáng nói. Ngược lại, một trong số những kẻ đến 14K giúp Lý Tài Pháp chống đỡ lại tỏ ra sốt ruột. Đó là một thanh niên cao lớn vạm vỡ, tướng mạo không tầm thường, hai hàng lông mày rậm, đôi mắt tròn xoe. Lúc này hắn cởi trần khoác áo gi lê đen bên ngoài, hai cánh tay lực lưỡng cuồn cuộn cơ bắp, vai vác một cây thiết tiên dài chừng một mét. Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mở miệng chửi bới bằng giọng Quế Bình nặng:
- Khốn kiếp! Hai đám người này đánh nhau hay đang đi thi hương vậy? Thi trạng nguyên còn dễ hơn! Đánh nhau mà còn phải đọc thơ? May là ta đến Hồng Kông không gia nhập hai hội này, không thì với trình độ không biết chữ nào của ta, lăn lộn giang hồ hai năm chưa chắc đã nổi danh, nói không chừng còn thi đỗ tư thục, chuyển nghề đi dạy học ở thôn quê!
- Ngươi là tiểu đệ ngoại đường, đương nhiên không hiểu, đây là quy củ, 14K cũng có rất nhiều thơ từ, nhưng phải đợi ngươi làm lão đại mới có cơ hội biết được.
Một thành viên 14K bên cạnh nghe hắn chửi không nhỏ, nhíu mày đánh giá chàng trai từ trên xuống dưới:
- Ngươi gia nhập 14K khi nào?
- Hôm kia, ta vừa đến Hồng Kông không có cơm ăn, cướp tiền của một tên cờ bạc ngoài sòng bạc của 14K, kết quả người của sòng bạc giúp tên cờ bạc đó, mấy tên cầm dao dưa hấu đuổi theo ta đều bị ta tay không hạ gục trong vài chiêu, sau đó người của sòng bạc hỏi ta có muốn ăn cơm không, có phải vừa đến Hồng Kông, có muốn gia nhập 14K không, nếu muốn, hắn sẽ cho ta quần áo mặc, cho ta cơm ăn. Thế nên ta gia nhập luôn, ồ, quả nhiên có cơm ăn, bữa nào cũng có cá có thịt.
Chàng trai vuốt mái tóc ngắn và mỏng của mình nói.
- Gọi là gì? Trông ngươi rất giỏi đánh nhau, không trách đường chủ chọn ngươi vào đây.
Thành viên bên cạnh nghe xong lời chàng trai, ánh mắt nhìn chàng trai không còn khinh thường như trước, rồi nhìn cây roi sắt đen nặng trên vai đối phương:
- Vũ khí cũng khác với người khác?
Chàng trai ngẩng cằm lên với vẻ mặt kiêu ngạo:
- Ta tên là Đặng Chí Long, thích nhất Sử Tiến trong Thủy Hử Truyện, nên ta tự xưng là Cửu Văn Long! Ta học võ công 15 năm ở quê, cây roi sắt này theo ta 15 năm, từ quê đánh tới Hồng Kông, chưa từng có đối thủ, lão đại thu nhận ta vào 14K nói với ta, chỉ cần ta chịu tiến bộ, không quá một năm, ta có thể làm được Hồng Kỳ Ngũ Ca ngoại đường, ba năm có thể làm được Hộ Kiếm Đại Gia nội đường! Tối nay chính là để mọi người thấy được bản lĩnh của ta Cửu Văn Long!
- Ngươi có phải đầu óc có vấn đề không? Biệt hiệu là do người khác gọi, không phải tự mình đặt, ngốc quá! Lát nữa tự mình cẩn thận, trận đánh mấy trăm người không phải đánh nhau ba năm người bên đường, không cẩn thận rất dễ bị dao chém, trường hợp này, chết đều là những tên tân binh như ngươi.
Người đồng bọn tốt bụng nhắc nhở tên tân binh 14K kiêu ngạo này.
Cửu Văn Long vác roi sắt hừ một tiếng:
- Bọn họ cẩn thận ta mới đúng! Ta muốn cho lão đại thu nhận ta biết, ta ăn hai con ngỗng quay một bữa không phải ăn không! Ta rất giỏi đánh nhau!
- Một bữa ăn hai con ngỗng quay? Lão đại của ngươi không chết sớm thì cũng bị ngươi ăn sạch sành sanh.
Người đồng bọn bên cạnh nghe xong, lẩm bẩm một câu:
- Giỏi đánh nhau hay không không biết, nhưng giỏi ăn thì đúng là thật, hai con ngỗng quay...
Khi Cửu Văn Long mở miệng nói mình rất giỏi đánh nhau, Bạch Hoán Sinh của Thanh bang đang giơ đế giày lên, dùng đế cao su cọ cọ lưỡi dao phách chưa lắp cán dài trong tay trái, cọ xong, nhận cán gỗ du do thuộc hạ đưa tới, lắp lưỡi dao vào vặn chặt khóa, một thanh đao dài ngang ngực được tạo thành, hắn quay người lại gào to với mấy trăm thành viên Thanh bang trước mặt:
- Huynh đệ, mấy tên khốn Hồng Kông này đã chặn đường làm ăn của Tài Pháp tiên sinh và chúng ta suốt hai năm, lại đốt dinh thự Tài Pháp tiên sinh tặng Đỗ tiên sinh, rõ ràng là làm mất mặt Thanh bang chúng ta, tối nay hãy cho bọn khốn Hồng Kông này biết lợi hại của chúng ta, những kẻ từng lăn lộn ở Thượng Hải! Đánh chết chúng nó! Theo ta lên!
Hét xong câu cuối cùng, Bạch Hoán Sinh hai tay nắm chặt thanh đao dài này, dẫn đầu xông về phía Hòa tự đầu:
- Đồ khốn nạn! Quét sạch Hòa tự đầu!
- Xông lên! Quét sạch Hòa tự đầu!
Theo Bạch Hoán Sinh ra tay trước, đám người Thanh bang cũng giơ cao vũ khí trong tay, như thủy triều đen kịt ập về phía đám người Hòa tự đầu.
Đám người Hòa tự đầu nắm chặt song đao, hướng mũi đao chếch xuống đất, mặt không chút sợ hãi tiến lên đón đầu đám người Thanh bang đang xông tới, miệng hét lớn:
- Cho bọn ngoại tỉnh này biết, đất Hồng Kông này là ai làm chủ! Anh em, theo ta tiến lên, chém chết lũ khốn này!
Hai bên xung đột, đám người 14K cũng đều rút vũ khí ra, Cửu Văn Long còn vác thiết tiên chạy như bay, xông thẳng tới mấy người có vẻ không tầm thường đứng đầu đám Hòa tự đầu, miệng còn hung hăng gọi:
- Đồ chó chết! Ai dám cướp công của lão tử, đừng trách ta không nể tình! Mấy tên rác rưởi Hòa tự đầu phía trước, tất cả đều là của ta!
Hắn vác thiết tiên trên vai xông lên gấp, đối diện cũng có một người Hòa tự đầu tay cầm thiết tiên xông lên đầu tiên, vừa nghe thấy lời Cửu Văn Long nói, lập tức lướt tới một bước, cổ tay lật một cái, thiết tiên nhằm đầu Cửu Văn Long đập xuống!
- Tất cả đều là của ngươi? Hôm nay ta và Hồng Thuận Hãn Cân Thanh sẽ thu thập xác của tên khốn nói khoác này!