← Quay lại trang sách

Chương 316 Hận (3)

Người phụ nữ trẻ đẹp Mạnh Vãn Tình vừa thay xong áo dài, chưa kịp đi làm ở thuyền hoa, đã bị em trai và người của Phúc Nghĩa Hưng gọi đến. Cô cắn môi, cố nén sự hoảng sợ trong lòng, mặt không biểu cảm nói:

- Ta đã giúp hắn trả mấy lần không sai, nhưng chưa từng nói sẽ trả hết toàn bộ nợ thay hắn.

- Oa, sao lại nói ra những lời vô tình vô nghĩa như vậy? Hắn là em trai của ngươi, ta còn đối xử với tên khốn A Hưng đó tốt hơn ngươi. Mấy lần hắn thèm thuốc quá chịu không nổi, ta còn cho hắn hút miễn phí vài hơi để cắt cơn. Vãn Tình tiểu thư, nếu không có ngươi giúp trả nợ, làm sao ta dám cho hắn vay tiếp? Dĩ nhiên là vì nể mặt ngươi, nhưng giờ ngươi lại nói thế này... Thôi được, hay là thế này, ngươi thay hắn trả tiền lãi đợt này, lần sau ta tuyệt đối không tìm ngươi nữa, chỉ đánh gãy tay chân hắn, rồi giao về nhà. Vãn Tình tiểu thư làm tiếp viên ở lầu Thái Bạch, mỗi đêm kiếm được vài chục đến cả trăm đồng, tiền lãi một đợt có là gì, cũng đủ để ta báo cáo lên trên.

Lão Mao Tường liếc mắt nhìn trộm đôi chân dài lộ ra từ khe hở chiếc áo dài của Mạnh Vãn Tình, vừa gãi chân vừa nói.

Mạnh Vãn Tình chẳng thèm để tâm đến lời đe dọa ngầm về cha mẹ mình trong câu nói của lão Mao Tường, quay người định bước ra ngoài:

- Hắn vay tiền thì hắn tự trả, đánh gãy tay chân hay ném xuống biển cũng được, không liên quan đến ta, tiền lãi ta cũng không trả.

Hai tên thủ hạ của lão Mao Tường đứng canh cửa lập tức tiến lên một bước, chặn cửa lại. Lão Mao Tường phía sau cười hì hì, mở miệng chửi:

- Đồ khốn, nếu không phải tên khốn em trai ngươi nói ngươi chưa bị đàn ông đụng tới, ta mới lười quan tâm đến một con điếm rẻ tiền như ngươi. Mấy hôm nay lão đại Phúc Nghĩa Hưng của ta là Kim Nha Lôi vừa bắt tay với một ông lớn, điều động rất nhiều anh em trong bang hội đi giúp việc, đại ca ta rất không vui, đang nóng nảy, muốn xả giận. Hắn lại không thích mấy con gà non không biết điều, chỉ muốn tìm một người phụ nữ biết cách hầu hạ mà chưa bị đàn ông đụng tới, nên chuyện tốt này mới đến lượt ngươi. Lát nữa đại ca ta đến, ngươi vào phòng hầu hạ hắn một đêm, khoản nợ của em trai ngươi, ta sẽ trừ đi một kỳ lãi.

Mạnh Vãn Tình định đưa tay đẩy hai gã chặn cửa, nhưng làm sao một người phụ nữ có thể đẩy nổi. Cô quay người căm hận nhìn lão Mao Tường:

- Bên cạnh là đồn cảnh sát Cửu Long Thành, ta...

- Ổ điếm của ta mở ngay cạnh đồn cảnh sát Cửu Long Thành, rất nhiều cảnh sát tới lui. Muốn báo cảnh không cần đến đồn, nói không chừng lúc này trong phòng nào đó cũng có cảnh sát đang hưởng thụ dịch vụ của ta. Ngươi có muốn ta thông báo giúp không?

Lão Thử Tường cười ha hả:

- Đợi đại ca của ta hưởng thụ xong, ta cũng muốn thử tài nghệ của ngươi. Lần trước ngươi lấy ra một thỏi vàng để trả nợ, còn tưởng ngươi có chỗ dựa là thiếu gia giàu có nào đó, bị khí thế giả thần giả quỷ của ngươi dọa cho sợ. Không bằng lần này ngươi cũng lấy một thỏi vàng ra dọa ta xem? Đi, dẫn cô ta vào phòng, cho cô ta uống vài ly rượu, đừng để cô ta hung hăng như vậy, làm hỏng hứng thú của đại ca.

Hai tên thuộc hạ của lão Mao Tường lôi Mạnh Vãn Tình đi ra ngoài, Mạnh Vãn Tình giãy giụa trong tay hai tên đó nhưng vẫn không thoát ra được. Trong lúc tuyệt vọng, nàng không khỏi nhớ đến người thanh niên đứng trên tầng ba của Thái Bạch Hải Sản Phường ngày nào, chính hắn đã cứu nàng một lần bằng thỏi vàng. Chỉ là lần này, e rằng nàng không thể thoát được nữa.

Giờ này người thanh niên đó đang ở đâu? Biết trước hôm nay khó tránh khỏi bị làm nhục, đêm đó nàng nên chiều hắn một lần cũng tốt.

- Trêu chọc phụ nữ động tình, nhưng lại không chịu xuất hiện, ta hận chết ngươi.

Mạnh Vãn Tình biết hôm nay không còn hy vọng thoát thân, từ bỏ giãy giụa, chỉ là gương mặt lạnh lùng kiều diễm cuối cùng cũng nở một nụ cười thê lương, mở miệng nói một câu.

Vừa khi Mạnh Vãn Tình nói xong câu đó, cửa bỗng bị người từ bên ngoài đá tung, năm sáu tên cảnh sát mặc thường phục đeo súng xông vào trước tiên, trước hết khống chế hai tên giữ nàng, thậm chí có hai tên đã giơ súng chỉa vào lão Mao Tường vẫn chưa hoàn hồn!

Cuối cùng, một thanh niên bước vào từ ngoài cửa, trên mặt mang vẻ mệt mỏi khó che giấu, nhưng vẫn mặc comple chỉnh tề, phong độ phiêu dật, đôi mắt mang nụ cười hỏi Mạnh Vãn Tình, người không còn giữ được vẻ lạnh lùng kiều diễm ngày thường, gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại vẻ vừa kinh ngạc và mừng rỡ.

- Cô gái, vừa rồi cô nói là hận chết ta phải không?

(ps: chương tiếp theo sẽ có nội dung hơi khác vì tác giả viết xong lại sửa, mình không tìm được text đã sửa của các chương trước, nên sẽ dịch theo nội dung tác giả sửa lại)