← Quay lại trang sách

Chương 335 Đưa dao (2)

Những lời này khiến Nhan Hùng thực sự sững sờ, câu hỏi của gã cảnh sát khiến Nhan Hùng rơi vào trầm tư, chúng ta là binh, bọn chúng là giặc, tại sao cảnh sát lại phải sợ người giang hồ? Chúng có đánh giỏi đến mấy, làm sao có thể đánh được qua đạn trong tay cảnh sát?

Cuối cùng sợ cái gì?

Nhan Hùng cảm thấy mình đã mơ hồ nắm bắt được câu trả lời, nhưng lại cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.

Khi đoàn người của hắn đến bến Đường Tây dưới màn đêm, gần cầu tàu bến cảng lại tụ tập hơn trăm người giang hồ, Nhan Hùng bảo tắc-xi dừng lại ở nơi hơi xa, chính hắn mở cửa xe mời Mạnh Vãn Tình xuống xe, lúc này mới đứng thẳng người, nhìn về phía đám người giang hồ kia.

Đám giang hồ cầm các loại binh khí ở xa thấy Nhan Hùng, lập tức vang lên đủ loại tiếng:

- Chính là tên này đã giết hai người trong Cửu Long Thập Bát Hổ? Đủ gan!

- Sái Lão Hùng lần này gặp rắc rối lớn rồi, đồng môn tự tàn sát lẫn nhau, chắc chắn chết không toàn thây, không thấy Sơn gia Đàm Trường Sơn dẫn cả Nga Cảnh Hào đến hiện trường sao, đây là chuẩn bị đưa ra bang quy tại chỗ đó!

- Sái Lão Hùng ngày thường như Phật Di Lặc vậy, không biết lần này vì sao lại phát điên.

- Nếu Sái Lão Hùng không chết, giang hồ chắc chắn sẽ nổi danh lừng lẫy.

- Không chết? Có thể không chết sao? Dám giết cả người của Sơn gia, để hắn sống Sơn gia còn mặt mũi nào!

Nhan Hùng thấy trong đám giang hồ, Hắc Tử Kiệt, Sư Gia Đàm, Sa Bì Cẩu và những người khác trong Cửu Long Thập Bát Hổ đều dẫn thủ hạ đến hiện trường, Kim Nha Lôi tọa quán Phúc Nghĩa Hưng ánh mắt lơ đãng, Đàm Trường Sơn mặt mang nụ cười, Yên Kê Quý ánh mắt kinh ngạc, Nga Cảnh Hào sát khí ngút trời đứng ở phía trước đám người.

Những người giang hồ này vừa hay chặn mất cầu tàu, nếu Nhan Hùng muốn bảo vệ Mạnh Vãn Tình lên thuyền nhỏ đến hải sản phường, chắc chắn phải đi qua đám người này trước.

Những cảnh sát khác đằng sau hắn đều có vẻ mặt hoảng hốt, tay đặt trên bao súng mở sẵn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút súng, A Vĩ thậm chí còn mở miệng nói:

- Hay là về đồn tránh một chút đã, Hùng ca.

Nhan Hùng trừng mắt nhìn đám giang hồ đối diện, khạc một bãi nước bọt xuống đất, không để ý đến lời của A Vĩ, mà quay sang nhìn Mạnh Vãn Tình, lên tiếng không hề che giấu:

- Tiểu thư Vãn Tình, ta đưa ngươi lên tàu gặp Tống thư ký. Đám khốn này không dám động đến ngươi đâu, nếu dám nói năng vô lễ, ta sẽ cho chúng lên đường. Mời.

Nói xong, hắn dẫn đầu tiến về phía đám giang hồ đang chặn cầu tàu cách đó hơn 20 mét. Câu nói vừa rồi của hắn với Mạnh Vãn Tình đã theo gió đêm lọt vào tai những người kia. Bị Nhan Hùng mắng là đồ khốn, Hắc Tử Kiệt, Sư Gia Đàm, Sa Bì Cẩu đều biến sắc mặt, nhưng không ai lên tiếng.

Ngược lại, Đàm Trường Sơn mặc trường sam, mặt mày tươi cười bước về phía Nhan Hùng:

- A Hùng, ngươi làm tốt lắm! Tên Lão Thử Tường khốn kiếp ép gái lương thiện làm điếm, phạm quy tắc của bang hội, đáng bị trừng phạt nặng. Huống chi còn đắc tội với Tống thư ký, tội đáng chết vạn lần. Ngươi đã trừ hại cho bang hội, làm rất tốt! Đại ân không cần nói lời cảm tạ, ta đã chuẩn bị vài cửa hàng, qua vài ngày sẽ chuyển cho ngươi. Hãy để ta xin lỗi tiểu thư Vãn Tình trước.

Hắn bước đi nhanh nhẹn, mặt mày tươi cười, miệng nói khách sáo với Nhan Hùng xong thì mắt đã nhìn về phía Mạnh Vãn Tình đứng sau lưng Nhan Hùng. Chưa kịp vượt qua Nhan Hùng để đối mặt với Mạnh Vãn Tình, hắn đã cúi người thật thấp, giọng nói không thể cung kính và ôn hòa hơn:

- Tiểu thư Vãn Tình, thật xin lỗi! Là do ta không quản được thuộc hạ, cũng là do ta mắt mù không biết ngươi là người bên cạnh Tống thư ký, để ngươi chịu ủy khuất. Ta đã chuẩn bị một món quà mọn...

- Bùm!

Nhan Hùng đợi Đàm Trường Sơn đi đến trước mặt mình, định vượt qua mình để xin lỗi Mạnh Vãn Tình, liền giơ tay đặt súng vào thái dương Đàm Trường Sơn và bóp cò!

Tiếng súng vừa nổ, thi thể Đàm Trường Sơn đã ngã nghiêng sang một bên, khiến Mạnh Vãn Tình sợ hãi lùi lại mấy bước, suýt ngã.

- Xuống dưới nói xin lỗi với những người mà ngươi đã giết cho Nhật Bản đi.

Nhan Hùng khi thấy Đàm Trường Sơn có mặt đã quyết định bắn hắn, lúc này Đàm Trường Sơn đến hiến ân cần, hắn đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội.

Đàm Trường Sơn là kẻ thù của Tống Thiên Diệu, đằng nào đã giết một người anh em đồng môn là Lão Thử Tường, giết thêm một người thúc bá đồng môn Đàm Trường Sơn thì sao?

Đối diện, Nga Cảnh Hào, Yểm Kê Quý và những người khác thấy Nhan Hùng nổ súng giết Đàm Trường Sơn - người đã biết tin tức, hạ mình chạy đến tỏ thiện chí với Mạnh Vãn Tình ngay trong đêm, lập tức đỏ mắt lên, định gọi thuộc hạ xông lên. Nhan Hùng đã quay nòng súng chỉ về phía mọi người, miệng quát:

- Ta làm việc cho Thái Bình thân sĩ Chử Hiếu Tín! Thái Bình thân sĩ phụng chỉ giết người! Ai lên trước ta giết người đó!

Đa số người giang hồ đều bị Nhan Hùng dọa cho sợ hãi, Nga Cảnh Hào là tâm phúc của Đàm Trường Sơn, dẫn hơn chục thuộc hạ thân tín không tin, vung vũ khí xông lên. Nhan Hùng không hề do dự rút lui, đợi Nga Cảnh Hào mặt mày dữ tợn xông đến cách mười mét thì định bóp cò bắn vào ngực đối phương.

Nhưng chưa kịp bóp cò, - bùm- một tiếng súng nổ, ngực Nga Cảnh Hào đã thêm một lỗ đạn, thân hình giật lên rồi ngã vật xuống đất!

Nga Cảnh Hào dẫn đầu bị bắn gục, hơn chục thuộc hạ phía sau hắn có kẻ sợ đến phát khờ, lập tức hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, kẻ gan dạ hơn thì quay người tránh sang một bên.

Nhan Hùng quay đầu lại, thấy người bắn là gã mặc quân phục cùng xe với mình, lúc này vẫn đang hai tay nắm chặt súng, giữ tư thế bắn.

- Đưa súng cho ta.