Chương 346 Mạnh Uyển Thanh (4)
Buôn bán nhỏ như thế nào? Trong mắt ngươi thì thế nào là kiếm sống?
Giang Vịnh Ân nghe xong lời Tống Thiên Diệu, suy nghĩ vài giây rồi mở miệng hỏi:
- Việc làm ăn như thế nào, lại là đáng để ngươi làm?
- Ta cũng không biết việc làm ăn nào đáng làm, nhưng có một điều ta biết, bất kể làm gì, ta cần phải có vài lá bài, có tư cách tham gia mới được. Còn về việc buôn bán nhỏ kiếm sống, khắp nơi đều có, đột nhiên giàu to thì hơi khó, nhưng nuôi vài chục miệng ăn mặc thì đủ rồi.
- Chính là tiệm thuốc tây của ngươi?
- Đương nhiên không phải, đó là để cho cha mẹ của ta dưỡng già, nói chuyện với hàng xóm thôi.
Tống Thiên Diệu uống hết chút rượu trong ly:
- Từ từ đã, thời gian còn rất dài.
Giang Vịnh Ân còn muốn hỏi tiếp, Triệu Mỹ Trân lúc này đã đẩy cửa phòng bên ngoài:
- A Diệu, ra nói vài câu với hàng xóm đi, bọn họ đều đã ăn xong chuẩn bị về nhà.
Tống Thiên Diệu đứng dậy rời bàn, đi ra ngoài tiễn khách cùng cha mẹ, lịch sự tiễn phần lớn hàng xóm về, mới phát hiện Mạnh Vãn Tình cũng từ trong phòng đi ra, khẽ cúi người với Tống Thiên Diệu, giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng ánh mắt trước khi cúi đầu lại đầy vẻ lưu luyến, nàng lấy từ túi xách đeo trên cổ tay một cái túi vải, đưa đến tay Tống Thiên Diệu, nhẹ giọng nói:
- Tống thư ký, đa tạ ngài đã cứu ta, đây là chút lòng thành của ta, không đáng là bao.
Đưa cái túi vải to bằng quyển sách vào tay Tống Thiên Diệu, Mạnh Vãn Tình nói xong, cúi đầu đi qua bên cạnh Tống Thiên Diệu, đi về phía cầu thang, Tống Thiên Diệu nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của người phụ nữ nhìn mình trước khi cúi đầu, tay cầm túi vải xoay người lại, giọng nói không còn vẻ trêu chọc như trước, mà hiếm khi nghiêm túc mở miệng:
- Nếu bây giờ ta xuống lầu nói chuyện ngươi, ngươi có muốn nói xong rồi đi dạo cùng ta không, Mạnh Uyển Thanh tiểu thư? Hay là tiếp tục giống như đêm đó, muốn nói với ta, ghét ta đến chết?
Mạnh Vãn Tình nghe Tống Thiên Diệu gọi đúng tên thật của mình, ngạc nhiên quay người nhìn về phía Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu mỉm cười hỏi nàng:
- Muốn, hay là ghét?
- Muốn.
Mạnh Vãn Tình tuy vẫn có vẻ nhạt nhẽo trên mặt, nhưng gò má hơi ửng hồng.
Tống Thiên Diệu tay cầm túi vải, đi qua tự nhiên nắm lấy tay Mạnh Vãn Tình đi xuống lầu, không quay đầu lại nói với Sư gia Huy vẫn chưa hoàn hồn ở đầu cầu thang lầu hai:
- Bảo mẹ của ta đừng gọi ta, đừng tìm ta, ta đã là người trưởng thành rồi, phải đi làm vài việc đàn ông nên làm, nhịn gần hai mươi năm, rất hại sức khỏe đó.
Nói xong hắn khẽ nắm lấy ngón tay của Mạnh Vãn Tình, cười nhẹ nói:
- Muốn nói lời tạm biệt với ta rồi biến mất sao? Những tên khốn kiểu đó dễ đuổi đi, nhưng kẻ nguy hiểm nhất lại là những tên sắc lang đội lốt quân tử như ta. Bây giờ muốn biến mất thì đã quá muộn rồi, Uyển Thanh. Như trong Cửu Thán - Ưu Khổ có câu 'Uyển bỉ thanh thanh', quả là một cái tên đẹp.
- Ngươi biết lai lịch tên của ta sao? Đã từng đọc Sở Từ?
Mạnh Uyển Thanh nghe Tống Thiên Diệu biết cả lai lịch tên mình, nén xuống cảm giác xấu hổ khi bị hắn nắm tay, ngạc nhiên nhìn Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu thành thật lắc đầu:
- Ta chưa từng đọc, ta đã nhờ người hỏi cha ngươi, tiện thể hỏi luôn địa chỉ nhà ngươi, vào ngày ngươi bị đuổi việc ở nhà hàng hải sản.
...
Cho đến khi bị Tống Thiên Diệu nắm tay dẫn từ phố Thái Hòa đi khoảng nửa cây số đến khách sạn Moris trên đường Johnston ở Vịnh Đồng La, vào phòng khách sạn, Tống Thiên Diệu ôm lấy eo nàng ngã xuống giường, Mạnh Uyển Thanh mới hoàn hồn. Thấy Tống Thiên Diệu ôm lấy mình, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nàng mới bắt đầu hoảng hốt, hơn nữa còn có chút mơ hồ, không hiểu sao mình lại bị gã đàn ông này nắm tay dắt từ ngoài đường vào tận khách sạn như thế?
Lúc ở ngoài đường, Tống Thiên Diệu chỉ nắm tay nàng, hai người đi dọc theo phố như một đôi tình nhân vừa đi vừa trò chuyện, khiến Mạnh Uyển Thanh dần dần quên đi cảm giác xấu hổ ban đầu. Hơn nữa Tống Thiên Diệu bắt đầu nói từ Kinh Thi, Sở Từ, rồi đến thư pháp, may đo quần áo, sau đó là ẩm thực Trung Quốc, toàn là những chủ đề Mạnh Uyển Thanh cảm thấy hứng thú. Đặc biệt là nhiều điều Tống Thiên Diệu nói ra nàng chưa từng nghe qua, khiến nàng không nhịn được tò mò hỏi han, sau khi hỏi còn phải suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng hiểu được.
Bây giờ bị gã đàn ông này ôm trong lòng, nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, Mạnh Uyển Thanh mới tỉnh ngộ, chính là gã đàn ông này cố ý ném ra những chủ đề mình quan tâm trên đường đi, khéo léo dùng lời nói dụ dỗ mình hỏi han suy nghĩ, không cẩn thận bị dẫn vào khách sạn.
Tống Thiên Diệu thấy trên mặt Mạnh Uyển Thanh đầu tiên là hoảng hốt, sau đó là bối rối, cuối cùng hơi mở to mắt tức giận trừng mắt nhìn mình, bị những biểu cảm liên tục thay đổi đó làm cho bật cười. Những biểu cảm này khiến người phụ nữ trung niên vốn trông lạnh lùng và tao nhã thêm phần quyến rũ, Tống Thiên Diệu lật người đè Mạnh Uyển Thanh xuống dưới thân mình, cười xấu xa nói:
- Vừa mới nhận ra sao? Quá muộn rồi.
Mạnh Uyển Thanh đưa hai tay ra định khẽ đẩy ngực Tống Thiên Diệu không cho hắn đè lên, nhưng Tống Thiên Diệu lập tức dừng động tác nhìn nàng, Mạnh Uyển Thanh bị hành động đột ngột dừng lại của Tống Thiên Diệu làm cho hơi ngẩn người, thu hai tay về từ ngực đối phương, cắn môi, rụt rè mở miệng:
- Ngươi...
Nàng vừa buông tay xuống, Tống Thiên Diệu đã đè thân trên lên, đôi môi đỏ của Mạnh Uyển Thanh đã bị Tống Thiên Diệu hôn lấy...