Chương 350 Trao đổi hàng hóa trong doanh trại (1)
Sau đó lại khuyên cô ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, đừng để bị lão đại giang hồ để mắt đến cô bỏ rơi, hai ngày nay mỗi lần về nhà đều bị mẹ khóc lóc xin lỗi, hỏi có phải bị đàn ông bỏ rơi không, khiến Mạnh Uyển Thanh có cảm giác sợ hãi về việc trở về nhà, cô giải thích người đàn ông hiện tại của mình là một thư ký, nhưng cha mẹ rõ ràng không tin, chỉ cho rằng cô đang an ủi hai người.
Vì vậy khi Tống Thiên Diệu chạy đến Cao Nhai Tây Doanh Bàn thuê một tầng nhà Đường lầu, bảo Mạnh Uyển Thanh đến giúp hắn tham mưu, Mạnh Uyển Thanh đã mơ hồ đoán được ý định của Tống Thiên Diệu.
Mạnh Uyển Thanh tất nhiên mong muốn được ở cùng một chỗ với Tống Thiên Diệu, cùng chung chăn gối, bình yên tận hưởng thế giới riêng của hai người, dù cho gã đàn ông này luôn thích trêu chọc nàng, nhìn cô e thẹn tức giận.
Tuy cô đang say đắm tình yêu, nhưng thật sự cũng lo lắng nếu mỗi đêm Tống Thiên Diệu ở cùng mình, liệu có ảnh hưởng đến việc học bổ túc của hắn không. Hiện tại gã đàn ông này đang rất mê mẩn cô, đến mức đi vệ sinh cũng muốn nắm tay cô.
Tống Thiên Diệu cưng chiều cô, nhưng Mạnh Uyển Thanh lại cảm thấy mình không thể để hắn đắm chìm trong tình ái. Đàn ông tất nhiên phải có chí hướng của đàn ông, khi mới quen biết cô, Tống Thiên Diệu không phải là công tử háo sắc thấy phụ nữ là không biết bước đi. Mạnh Uyển Thanh cũng không muốn sau khi có cô bên cạnh, Tống Thiên Diệu lại chìm đắm trong tình yêu nam nữ, mà phai nhạt sự nghiệp của đấng nam nhi.
Vì vậy, nàng kiên quyết thoát khỏi vòng tay của Tống Thiên Diệu, nghiêm túc nói:
- Ta... vài ngày nữa ta sẽ đến thăm ngươi. Ngươi hãy chuyên tâm đọc sách, không thể vì ta mà bỏ bê việc cần làm. Hơn nữa, nếu dì Trân biết ta ở đây khi ngươi học bổ túc, bà sẽ không vui đâu.
- Chính phủ Hồng Kông đâu có quy định đến thư viện đại học đọc sách thì nhất định phải làm hòa thượng, tỷ tỷ. Sao ta cảm thấy việc ta đến đây đọc sách giống như ngươi đưa chồng đi tu vậy? Ngươi lo mẹ ta không thích ngươi dọn đến ở cùng ta sao? Ngươi không lo đến cuối năm bụng chưa lớn, bà ấy sẽ lộ ra vẻ mặt đen thui đó.
Tống Thiên Diệu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Mạnh Uyển Thanh, mỉm cười nói.
Tuy hắn nói vậy, Mạnh Uyển Thanh vẫn khẽ lắc đầu, vẻ mặt đã quyết tâm.
Nghĩ đến việc mỗi tối về ngủ mà không có người đẹp bên cạnh, không được chung chăn gối, Tống Thiên Diệu có chút thất vọng, nhưng cũng không cưỡng ép Mạnh Uyển Thanh ở lại:
- Được rồi, nhưng vài ngày nữa là bao nhiêu ngày? Ngay cả trụ trì chùa chiền cũng có ngày nghỉ, không thể để chiếc giường đôi này trống quá lâu được.
- Năm ngày nữa ta sẽ đến... ba ngày vậy.
Mạnh Uyển Thanh vốn định nói năm ngày nữa, nhưng vừa nói ra đã thấy Tống Thiên Diệu tỏ vẻ phản đối, nên lập tức đổi thành ba ngày.
- Vậy sau khi công nhân dọn dẹp xong, chúng ta thử giường đôi trước đã...
- Tống thư ký! Tống thư ký! Ta đi giao rau bị người ta đánh...
Tống Thiên Diệu chưa kịp trêu chọc Mạnh Uyển Thanh thêm, Sư gia Huy đã ôm mắt trái bị đánh tím bầm chạy lên, đứng ở cửa kêu gào như heo bị chọc tiết.
Câu nói này khiến ánh mắt dịu dàng của Mạnh Uyển Thanh biến thành vẻ xấu hổ, quay đầu đi. Tống Thiên Diệu đang nóng bỏng bỗng như bị dội một gáo nước lạnh, hắn quay đầu nhìn Sư gia Huy với vẻ mặt thảm hại như độc nhãn long, mắt bị đánh một cú, lên tiếng với giọng tê dại hoặc có thể nói là tuyệt vọng:
- Ngươi bao giờ mới hiểu được thế nào là biết nhìn sắc mặt người khác hả?! Ngươi đi giao rau chứ có phải đi chém người cướp bến đâu, vậy mà cũng bị đánh?
...
Sư gia Huy đứng ở cửa, tội nghiệp nhìn Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu phàn nàn về hắn quá nhiều lần rồi, lúc mới quen Tống Thiên Diệu, nếu bị quát một câu, Sư gia Huy có thể sẽ sợ đến nỗi nửa ngày không dám thở mạnh, về nhà suy nghĩ mãi xem mình đã làm gì khiến Tống thư ký không vui.
Nhưng số lần quá nhiều, Sư gia Huy đã quen với việc mỗi lần gặp Tống Thiên Diệu là bị mắng. Nếu Tống Thiên Diệu cười với hắn, khen hắn làm tốt, hắn ngược lại sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy, khi Tống Thiên Diệu mắng hắn không biết đọc sắc mặt người khác, ngay cả việc giao rau cũng không làm được, hắn hoàn toàn không để tâm. Ôm mắt mình, ngửa đầu lên, lý sự nói:
- Ta làm theo lời Tống thư ký dặn, đến doanh trại Tây Vịnh để giao rau cho những binh lính đó. Sau khi giao rau đến kho quân doanh đổi lấy thuốc lá, rượu, muối ra ngoài, ôi, vừa ra khỏi doanh trại không xa, đã bị một đám bà già chặn xe, mắng ta là đồ ngốc, nói ta chỉ lấy có một chút như vậy, sau này để họ làm thế nào? Ta vừa cãi lại vài câu, một bà già liền nhổ nước bọt vào ta!
- Ngươi đánh bà già đó à?
Tống Thiên Diệu nhìn Sư gia Huy hỏi.
Sư gia Huy cúi đầu xuống:
- Không có, bà ta nhổ nước bọt vào ta, đương nhiên ta cũng nhổ lại, bà ta tuổi già nên tất nhiên không độc như ta, làm sao nhổ được như ta, nhưng vừa mới nhổ xong, phía sau bà ta đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử khốn nạn ở nông thôn, to lớn như con bò, không nói không rằng liền đấm ta một cú, đánh ta thành ra nông nỗi này, những đồ đổi được như rượu thuốc lá tạp hóa cũng bị mấy bà già đó cướp đi gần hết.
- Ngươi thật là lợi hại, mẹ kiếp ngươi, với người già mà cũng dám nhổ nước bọt qua lại, ngay cả đồ đổi được cũng bị mấy bà già ở nông thôn cướp mất.
Tống Thiên Diệu dùng sức gãi gãi da đầu mình, xoay người tại chỗ hai vòng, nói với Sư gia Huy một cách hận sắt không thành thép.