Chương 368 Đường Bá Kỳ (2)
Đường Bá Kỳ đưa tay ra đón lấy túi du lịch của Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu không do dự, dứt khoát đưa túi du lịch cho hắn. Đường Bá Kỳ mỉm cười đẹp trai với Tống Thiên Diệu, dường như rất hài lòng với sự tin tưởng của Tống Thiên Diệu đối với mình. Hắn tiện tay ném tấm biển đón khách vào thùng rác bên cạnh, vẫy tay với Tống Thiên Diệu, lần này đổi sang tiếng Trung với giọng Phúc Kiến:
- Đi thôi, A Diệu, ta đưa ngươi đi ăn bữa tối kiểu Mỹ trước, sau đó đến phố Tàu tìm chỗ ở, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi tham quan toàn bộ Kim Sơn đại bộ.
Đi theo sau Đường Bá Kỳ rời khỏi cửa ra sân bay đến lề đường, Đường Bá Kỳ vỗ vỗ vào chiếc mô tô Harley WR đường trường đã tháo bỏ lò xo, cải tạo ghế ngồi lên khung xe đang đỗ bên đường, khoe khoang với Tống Thiên Diệu:
- Thế nào? Ở Hồng Kông không thấy loại xe đua này đâu nhỉ? Đây là thứ đang thịnh hành nhất ở Mỹ hiện nay đấy. Lên đi, để ta cho ngươi cảm nhận sức quyến rũ của nó.
Đối với lời khoe khoang của Đường Bá Kỳ về chiếc xe đua Harley sơn đủ màu sắc rực rỡ này, Tống Thiên Diệu không cảm thấy đối phương quá đáng. Có lẽ trong mắt Đường Bá Kỳ, Hồng Kông và thậm chí cả châu Á giống như vùng quê lạc hậu, tất nhiên chưa từng thấy loại máy móc thời thượng này, hắn chỉ đơn thuần muốn khoe khoang một chút thôi.
Nhưng đối với Tống Thiên Diệu đã trải qua một kiếp và hiểu biết rộng, những lời của Đường Bá Kỳ nghe giống như người Đài Loan sau này cho rằng đại lục không đủ tiền ăn trứng trà vậy, chỉ khiến hắn cảm thấy hơi buồn cười.
- Ta mặc bộ đồ này, gọi taxi có phù hợp hơn không?
Tống Thiên Diệu cúi đầu nhìn bộ vest của mình, hỏi Đường Bá Kỳ đã leo lên xe máy.
Đường Bá Kỳ vẫy tay:
- Không ai quan tâm ngươi mặc gì đâu, A Diệu. Đây là Mỹ, tự do là tất cả. Miễn là ngươi muốn, ngươi có thể mặc bộ vest này đi bơi ở bể bơi.
Tống Thiên Diệu nhìn quanh, do dự một chút, cuối cùng cũng leo lên yên sau của chiếc mô tô Harley này. Đường Bá Kỳ hạ kính râm xuống, nổ máy, chiếc mô tô phóng đi trên đường.
Đường Bá Kỳ là đường huynh của một gã tên Đường Cảnh Nguyên trong đám bạn bè xấu xa của Chử Hiếu Tín. Gia đình Đường Cảnh Nguyên phát triển ở Hồng Kông, làm ăn trong lĩnh vực nhập khẩu và chế biến vừng. Gần đây lại đang dựa vào Chử Hiếu Tín, mở một hiệu thuốc nhỏ muốn kiếm chút lời trong ngành dược phẩm. Tuy không thể nói là giàu có lớn, nhưng cũng coi như là một gia đình có tiền trong cộng đồng người Hoa ở Hồng Kông.
Cha của Đường Bá Kỳ đã sớm rời quê hương trước khi xảy ra sự kiện Cầu Lư Câu ở Trung Quốc, đến núi vàng ở Mỹ phát triển. Chỉ là lúc đó cơn sốt đào vàng ở California đã qua, một cơn sốt đào vàng mới nổi lên ở Melbourne, Úc. Ngay cả núi vàng ở California cũng bị người Hoa đổi tên thành Cựu Kim Sơn, còn Melbourne ở Úc được họ gọi là Tân Kim Sơn.
May mắn là cha của Đường Bá Kỳ chịu khó, lại biết cầu tiến, vừa làm việc vừa học tiếng Anh. Cuối cùng nhờ có thể nói tiếng Anh thành thạo để giao tiếp với người Mỹ khác, ông đã mở một tiệm giặt là, đến tận nhà thu gom quần áo của những người Mỹ mang đi giặt. Làm được mấy chục năm, hiện tại đã sở hữu ba tiệm giặt trong toàn bộ Cựu Kim Sơn, cũng coi như là một gia đình sống sung túc trong cộng đồng người Hoa ở Cựu Kim Sơn.
- Ở đây.
Đường Bá Kỳ chở Tống Thiên Diệu phóng như bay từ sân bay về khu trung tâm, cuối cùng dừng xe máy tại một quán ăn nhanh có tên là Đào Vàng. Ngoài tên quán ra, còn có chữ số 49 được chiếu sáng bằng đèn neon to đùng.
Tống Thiên Diệu xuống xe, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, bên kia Đường Bá Kỳ đã lấy từ túi áo ra hai miếng dán nhỏ bằng tem thư, in dòng chữ 49SF. Hắn dán một miếng lên ngực áo khoác bò của mình, miếng còn lại dán lên bộ vest của Tống Thiên Diêu.
Tống Thiên Diệu nhìn hành động của Đường Bá Kỳ, hơi nhíu mày. Tên Đường Bá Kỳ này không phải là thành viên băng đảng Cựu Kim Sơn chứ?
- Đây là cái gì vậy?
Tống Thiên Diệu đứng yên tại chỗ hỏi Đường Bá Kỳ.
Đường Bá Kỳ nhe răng cười:
- Đừng lo, đây chỉ là vé để ngươi có thể ăn một bữa thịnh soạn mà không cần trả tiền thôi. Đây là biểu tượng của đội bóng bầu dục 49ers ở Cựu Kim Sơn. Quán ăn này là nơi tụ tập của một nhóm fan hâm mộ. Nào, bây giờ họ đang tuyển thành viên mới, chỉ cần quan tâm đến bóng bầu dục là có thể thưởng thức miễn phí bia, gà rán và hamburger. Quan trọng nhất là các cô gái ở đây rất xinh đẹp, có thể khiến ngươi rất ngon miệng đấy. Ta dẫn ngươi đi gặp mấy cô gái Mỹ xinh đẹp nhé, họ đều rất thân thiện và hiếu khách.
- Ngươi là fan hâm mộ à?
Tống Thiên Diệu nghe xong lời giải thích của Đường Bá Kỳ, có chút không biết đánh giá thế nào. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa Hồng Kông và Mỹ. Ở Hồng Kông, ngay cả thanh niên muốn làm quen với các cô gái thích thể thao cũng sẽ nghĩ cách thể hiện mình có đủ tiền trong ví, hẹn đối phương đi xem thi đấu. Chứ không giống như Đường Bá Kỳ, trước tiên nghĩ cách chiếm chút lợi lộc, chứ không vội vàng tiêu tiền.
Đường Bá Kỳ vừa đi lùi về phía cửa quán vừa nói với Tống Thiên Diệu:
- Đúng vậy, ta trở thành fan hâm mộ, kể từ khi ta phát hiện ra các cô gái trong nhóm fan hâm mộ này đều đủ xinh đẹp.
Vào trong quán, Đường Bá Kỳ - một thanh niên người Á, lại thân thiết chào hỏi nữ phục vụ và một đám thanh niên da trắng đang uống bia xem trận đấu trên TV đen trắng trong quán. Sau đó mới dẫn Tống Thiên Diệu tìm một chỗ ngồi xuống. Rất nhanh, một cô gái tóc vàng thân hình nóng bỏng mặc đồng phục váy ngắn đỏ trắng của quán đi tới, liếc nhìn Tống Thiên Diệu rồi mới nhìn Đường Bá Kỳ:
- Billy, đừng dùng cái trò nhỏ của ngươi để đến đây ăn chực nữa, hoặc là trả tiền, hoặc là cút ra ngoài.