← Quay lại trang sách

Chương 375 Máy móc lạc hậu (2)

Xin hỏi đây có phải là nhà của ngài Galen Nelson không?

Tống Thiên Diệu đứng bên ngoài hàng rào thấp của biệt thự, hỏi Galen Nelson đang đẩy máy cắt cỏ.

Galen Nelson dừng lại, tắt công tắc máy cắt cỏ, để tiếng ồn cơ khí ngừng lại:

- Có chuyện gì vậy, ngươi bé?

- Tại San Francisco, ta đã từng thấy thiết bị sản xuất tóc giả do công ty Fisher sản xuất. Lần này đến Cleveland, ta muốn mua một số thiết bị sản xuất tóc giả. Bảo vệ Charlie của công ty Fisher nói với ta rằng ngài Nelson có thể giúp được, nên ta đến đây gặp ngài.

Tống Thiên Diệu nói với ông lão.

Galen Nelson đặt máy cắt cỏ xuống, bước đến đối diện Tống Thiên Diệu và vỗ vỗ lên người để phủi cỏ, nói:

- Chắc chắn Charlie chưa từng nói với ngươi, ta đã không còn là ông chủ của công ty Fisher từ 4 năm trước rồi, mà là thằng con chết tiệt của ta. Nhưng tên khốn đó không hề bàn bạc với ta, đã bán công ty cho Ford, rồi tự mình mang tiền chạy đến New York để làm cái công ty điện thoại chết tiệt gì đó. Hắn chẳng giống một thành viên của gia tộc Nelson đam mê cơ khí chút nào cả.

- Ngươi có biết gần đây còn có nhà máy nào khác có thể sản xuất thiết bị làm tóc giả không?

Tống Thiên Diệu lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Marlboro, đưa cho đối phương một điếu và hỏi.

Galen Nelson nhận lấy điếu thuốc và châm lửa, hít một hơi rồi mới lắc đầu:

- Hiện giờ phần lớn các công ty cơ khí ở Cleveland đều sản xuất máy tiện cỡ lớn cho những nhà máy quân sự, tập đoàn ô tô và các nơi khác, đơn hàng nhiều đến nỗi phải xếp hàng đến vài năm sau. Nếu ngươi muốn vài bộ thiết bị làm tóc giả nhỏ như đồ chơi, ta nghĩ sau khi ngươi đặt cọc xong thì có thể cân nhắc đợi đến khi con trai ngươi thi đỗ đại học rồi hãy đến lấy hàng. Ngươi không bằng đến Detroit đi một vòng, những năm gần đây ở đó cũng mọc lên rất nhiều nhà máy cơ khí. Ngươi là người nơi nào? Nhật Bản? Trung Quốc?

- Trung Quốc, Hồng Kông.

Tống Thiên Diệu cười có vẻ thất vọng, châm thuốc nói:

- Được rồi, Detroit.

Có người đến trò chuyện, Galen Nelson cũng nhân tiện dừng cắt cỏ để nghỉ ngơi một lát:

- Ở châu Á cũng có nhiều người thích đội những bộ tóc giả như đàn bà vậy sao?

- Ta định bán sang Mỹ, thanh niên Mỹ đều thích tóc giả.

Tống Thiên Diệu nói với Galen Nelson.

Galen Nelson sững người, dùng ngón tay xoay xoay bên thái dương, không chắc chắn lắm nói:

- Này nhóc, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không? Thứ này ở Mỹ cũng sản xuất được, làm sao có thể có người mua tóc giả ngươi sản xuất ở châu Á? Tăng thêm phí vận chuyển, phí nhập khẩu các thứ, tóc giả ngươi sản xuất ở châu Á chỉ có thể bán đắt hơn so với sản xuất ở địa phương thôi.

- Ở đó nhân công rất rẻ, tiền lương một tháng của một công nhân ở Mỹ, ở Hồng Kông có thể thuê được 50 người thậm chí còn nhiều hơn. Vì vậy về mặt nhân công, ở Hồng Kông so với Mỹ có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí, các mặt khác chỉ có thể tiết kiệm hơn nữa. Tạm biệt, ngài Nelson, ta đi Detroit một chuyến.

Tống Thiên Diệu không có tâm trạng tán gẫu với ông lão, xoay người định bắt taxi rời đi.

Galen Nelson ngậm điếu thuốc suy nghĩ một lát, mở miệng nói:

- Này nhóc, nếu ngươi có thể thuê được nhiều công nhân, có lẽ trong kho của ta có thứ ngươi cần. Chúng có thể không tiện lợi bằng những máy móc sản xuất hiện nay, nhưng chỉ cần ngươi có đủ công nhân, ta nghĩ sẽ không thành vấn đề.

Galen Nelson lái chiếc xe tải nhỏ của mình chở Tống Thiên Diệu đến một kho hàng ở cảng, ông ta tự mình lấy chìa khóa ra, đẩy cửa kho hàng rộng đến hơn nghìn mét vuông:

- Đây là kho riêng của ta, dùng để cất giữ một số máy móc đã sản xuất xong, nhưng khách hàng vì nhiều lý do khác nhau mà không thể thanh toán nốt số tiền còn lại, cuối cùng bị tồn đọng lại.

Tống Thiên Diệu đi theo sau ông ta bước vào, trong kho hàng này toàn là máy móc được phủ bạt, Galen Nelson thông thạo đường đi lối lại, đi phía trước:

- Mỗi tháng ta đều đến đây dọn dẹp một lần, máy móc cũng giống như chó cưng vậy, nếu quá lâu không được chăm sóc, chúng cũng sẽ bị bệnh. Nhưng lại nhẹ nhàng hơn chăm sóc chó cưng, ngươi chỉ cần mỗi tháng đến kiểm tra xem chúng có bị gỉ sét hay không, hoặc bánh răng có thiếu dầu máy không, mà không cần phải cho ăn đúng giờ mỗi ngày. Đến rồi, chính là ở đây.

Galen Nelson đi đến một góc nhà kho, lần lượt vén lên mấy tấm bạt, chỉ vào những chiếc máy lộ ra và nói với Tống Thiên Diệu:

- Máy sắp xếp, máy dệt kim cao cấp, thước ống nhôm định hình, lò nướng định hình, máy may điện dạng ống, năm loại máy này tính là một bộ, tổng cộng có bốn bộ. Đây là đơn hàng của một khách hàng ở bang Oregon đặt cách đây 7 năm. Ta đã cùng các đồng nghiệp già làm theo yêu cầu của họ trong 7 tháng, kết quả là họ phá sản. Sau đó mọi người thà mua máy mới giá cao chứ không mua những cái này với giá rẻ, vì nhân công quá đắt, nên chúng cứ bị để ở đây. Bộ thiết bị này cần 20 công nhân...

- Bao nhiêu tiền?

Tống Thiên Diệu hơi thất lễ khi ngắt lời Galen Nelson đang thao thao bất tuyệt, hỏi với vẻ hơi kích động.

Galen Nelson nhìn Tống Thiên Diệu với vẻ mặt đắc ý, cười ha hả:

- Có vẻ như ngươi rất thích chúng? Máy móc nên được vận hành chứ không phải mốc meo trong kho. Lúc đó giá của những máy móc đặt riêng này là 4000 đô la Mỹ một bộ. Gã thương nhân xui xẻo ở Oregon đã trả một nửa tiền đặt cọc, ngươi chỉ cần bù đủ số tiền còn lại, bốn bộ thiết bị này cùng một số linh kiện thay thế sẽ thuộc về ngươi. Không sai đâu, tiểu tử, ngươi không nghe nhầm đâu, bốn bộ này chỉ cần 8000 đô la Mỹ, chỉ đắt hơn bốn chiếc xe hơi một chút.