Chương 378 Chưa biết mới thú vị (3)
Lôi Anh Đông ngậm điếu thuốc, lấy từ trong khoang tàu ra hai lon bia Kirin sản xuất tại Nhật Bản, quay người bước ra khỏi khoang tàu, ném cho Tống Thiên Diệu - người không chịu nổi mùi dầu diesel, mùi mồ hôi và các mùi khác trong khoang tàu nên chạy ra ngoài hít thở không khí - một lon, còn mình thì mở nắp uống một ngụm, rồi mới bước đến bên cạnh Tống Thiên Diệu, cùng hắn tựa người vào lan can nhìn ra mặt biển:
- Vừa xuống máy bay đã chạy ra bến tàu gặp ta? Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay là nên sợ ngươi thích đàn ông?
- Quan hệ của ngươi với công ty Nam Hoa thế nào?
Tống Thiên Diệu không mở lon bia, mà kẹp điếu thuốc, nghiêng mặt nhìn Lôi Anh Đông, hỏi thẳng vào vấn đề.
Hai chữ Nam Hoa của công ty Nam Hoa, đảo ngược lại chính là Hoa Nam. Công ty này có văn phòng đại diện ở Ma Cao và Thâm Quyến, thực chất là do Ủy ban Hoa Nam của Trung Quốc thành lập để mua sắm các vật tư khan hiếm do lệnh cấm vận.
Lôi Anh Đông sững người:
- Sao lại hỏi câu này?
- Bím tóc của phụ nữ, nhiều nhất không quá một đồng Hồng Kông mỗi cái, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Có thể nhờ công ty Nam Hoa giúp thu gom bím tóc dài của phụ nữ ở đại lục không?
Tống Thiên Diệu búng tàn thuốc, nhìn chằm chằm vào Lôi Anh Đông hỏi.
Lôi Anh Đông lại uống một ngụm bia:
- Sớm biết tên ngươi không có lòng tốt quan tâm ta vô cớ, nhưng ngươi muốn tóc dài làm gì?
- Không phải ta muốn, mà là ta quan tâm đến ngươi đấy. Ngươi bắt tay tích trữ một lô tóc đi, vài tháng sau, sẽ phải cảm ơn ta cho xem.
Tống Thiên Diệu mở lon bia, nói với Lôi Anh Đông.
- Quan hệ của ta với công ty Nam Hoa cũng tốt, chắc có thể thu được. Đổi hàng cũng được mà, thuốc men đổi lấy tóc. Chỉ là vô cớ ta tích trữ nhiều tóc như vậy làm gì? Nói rõ đi? Ta ghét nhất là thần thần bí bí.
Lôi Anh Đông không hài lòng lên tiếng gọi Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu uống một ngụm bia, dang rộng hai tay đón gió biển:
- Vốn có thể yên ổn kiếm tiền, nhưng người như ta lại thích gây chuyện, muốn kiếm tiền của bọn Mỹ, lại muốn quan tâm đến người Trung Quốc ở đại lục, tiện thể còn muốn hái quả đào mà người Ấn Độ vất vả trồng được. Ngươi nói xem, người như ta có phải bị bệnh nặng không? Ta luôn cảm thấy, nếu con người giống như kẻ gian lận ở sòng bạc, nhìn thấu được những lá bài trong cuộc đời mình sau này, ngược lại sẽ rất vô vị.
- Chính cái chưa biết mới thú vị. Nếu bây giờ ngươi đã biết chắc chắn sau này mình sẽ là đại phú ông, thì có gì vui? Ngày mai ra biển đột nhiên bị Đại Thiên Nhị hoặc thủy thủ Anh đuổi theo, mới khiến ngươi cảm thấy kích thích, đúng không?
- Im miệng của ngươi lại, miệng quạ đen! Lão đại, ngày mai ta thật sự phải ra khơi, có thể giúp ta cầu chút may mắn không? Không hiểu ngươi đang nói gì, nếu là ta, ta thà an phận kiếm tiền, ngươi đương nhiên là bệnh rồi, bệnh rất nặng đấy, để ngươi thử bị quân Anh dí súng máy đuổi trên biển xem, ta bảo đảm ngươi sợ đến ướt quần, chưa biết mới thú vị, tin lời ngươi mới là lạ.
Lôi Anh Đông ở bên cạnh dùng tay lau đi hơi nước ẩm ướt trên mặt, mở miệng nói:
- Đợi dành dụm đủ tiền ta sẽ lên bờ, làm vài việc buôn bán nhỏ kiếm bát cơm an nhàn, nhưng có một điểm ngươi nói không sai, nếu bây giờ đã biết sau này Lôi Anh Đông ta có bao nhiêu tiền, sẽ trở thành người như thế nào, quả thật rất vô vị, mỗi người sau này trở thành thế nào không phải được thiết kế sẵn, mà là dựa vào bản thân nỗ lực để đạt được. Này, nói nhiều như vậy, ngươi chuyển cho ta một trăm thùng thuốc tây từ hiệu thuốc của ngươi theo giá gốc, là muốn ta giúp ngươi thu mua tóc dài ở trong nước à?
- Đã nói không phải giúp ta, mà là vì chính ngươi.
Tống Thiên Diệu ngáp một cái, uống cạn bia:
- Ta đi đây, còn phải gặp hai người nữa.
...
- Thân ái, trông ngươi có vẻ tâm trạng không được tốt?
Phu nhân Bess nhờ sự giúp đỡ của hầu nữ, đối diện gương thay đồ mặc một chiếc váy dài cotton đơn giản mà sang trọng, rồi mới tự mình bước đến trước mặt chồng, giúp chồng chỉnh lại gấu áo sơ mi, dịu dàng hỏi.
Thạch Trí Ích đeo đồng hồ đeo tay vào:
- Không có gì, ta chỉ cảm thấy, chúng ta không cần thiết phải gặp gã thanh niên tên Tống Thiên Diệu đó nữa.
- Tại sao vậy?
Phu nhân Bess đứng thẳng người:
- Nếu ngươi không muốn đi, chúng ta có thể từ chối.
- Không, không có lý do bắt buộc phải từ chối, đây chỉ là cảm giác của riêng ta, dù sao gã thanh niên đó, rất khó đoán được hắn đang muốn làm gì, đổi lại người bình thường nói chuyện với hắn sẽ rất vất vả, loại người này... cảm giác giống như khi ta đọc đại học ở London được mời gia nhập hội Aisa, cái hội sinh viên đó, người phỏng vấn ta là một học trưởng, nếu ngươi có thể đọc hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của hắn, thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ cho rằng ngươi đủ tư cách trở thành bạn của hắn, hội viên của hắn, hoặc nói là người thông minh đủ để hắn coi trọng, nếu ta còn có thời gian rảnh rỗi như hồi đại học năm xưa, cũng không ngại trò chuyện với một gã thanh niên như vậy, nhưng bây giờ ta không có tâm trạng để quan tâm hắn đang nghĩ gì.
Thạch Trí Ích xoay người lại, quay lưng về phía gương, thuận tiện cho vợ giúp anh xóa đi một nếp nhăn nhỏ trên lưng, miệng nói.
So với việc chồng mình không mấy để tâm đến Tống Thiên Diệu, phu nhân Bess tương đối có cảm tình tốt hơn với Tống Thiên Diệu, nếu không có sự giúp đỡ của gã thanh niên này, bà sẽ không phải là nhà từ thiện, nhà khoa học thủy văn, mà vẫn chỉ là một người phụ nữ thổ dân đến từ vùng đất tội phạm Saint Kilda của Úc trong miệng những phu nhân quan chức xuất thân từ các gia tộc London.