← Quay lại trang sách

Chương 401 Cục (2)

Lão già bị người phụ nữ trung niên gọi là Hàn Nghị Phương, nhưng tự xưng là Ninh Tử Khôn, ngượng ngùng cười:

- Quan lớn, không dám giấu ngài, làm chuyện này đến cuối cùng, thì ngay cả cảnh sát cũng phải giết luôn. Trước đó ta sẽ nói với cảnh sát rằng ta muốn bày một cái bẫy, chỉ cần hắn ra sức, tiền thưởng sẽ chia đôi. Sau đó ta sẽ nói với hắn, cái bẫy thật sự không phải là giết kẻ nghèo, mà là giết người giàu. Ván bài với kẻ nghèo chắc chắn sẽ mở thưởng, gả ba cô gái cho người trúng thưởng, để dụ người giàu mắc câu. Lúc đó không phải chỉ có mười hai mươi vạn tiền thưởng, mà ít nhất cũng trăm vạn. Ta dùng tiền thưởng của kẻ nghèo làm vốn, rồi lừa cảnh sát bỏ tiền ra cùng mưu tính, khi có tiền trong tay...

- Đồ khốn! Ngươi còn là người không? Cảnh sát làm việc vất vả như vậy! Ngươi còn nhẫn tâm lừa tiền của họ!

Nhan Hùng nghe xong lời lão già, không nhịn được định bước lên tát cho đối phương một cái.

Nhưng chưa kịp giơ tay đã bị Lam Cương kéo lại.

Thấy Tống Thiên Diệu và Lam Cương đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Nhan Hùng xoa xoa mũi, lùi lại phía sau. Thực ra khi nghe lão già nói về mấy bước đầu của kế hoạch Thiên Tiên cục, hắn đã không nhịn được động lòng muốn liên thủ với lão già để giết kẻ nghèo kiếm một món lớn. Nào ngờ cuối cùng lão già lại giết luôn cả cảnh sát, khiến hắn không thể chấp nhận được khi ảo tưởng tan vỡ, trong lòng nổi lửa giận.

Hơn nữa, Nhan Hùng cũng nhớ lại chuyện đau lòng năm xưa khi vất vả góp được mười vạn đô Hồng Kông hiếu kính Diêu Mộc nhưng lại đổ sông đổ biển, nhất thời không kìm được cảm xúc.

- Còn nữ đồ đệ của ngươi và ba cô gái kia thì sao? Cũng xử lý sạch sẽ hết rồi?

Lam Cương sau khi kéo Nhan Hùng lại, tò mò hỏi lão già.

Lão già xoa xoa hai tay:

- Trước khi mở thưởng, ta đã đem khế ước bán thân cầm cố ở tiệm cầm đồ của người giang hồ đổi lấy tiền, cuỗm đi luôn. Ba cô gái là ta bỏ tiền mua, đương nhiên không thể lỗ vốn. Người giang hồ cướp lại ba cô gái từ tay kẻ nghèo không phải chuyện khó. Còn về Tống Tứ Tỷ, ta đã gửi trước cho cô ta một khoản tiền, đến lúc hỗn loạn, tùy tiện tìm kẽ hở cũng có thể biến mất. Cô ta đầu óc ngu ngốc, theo ta mấy năm mà chẳng học được gì, không có thiên phú, cả đời ta coi thường cô ta không có cơm ăn.

Nói đến đồ đệ nữ của mình, giọng điệu của lão già Ninh Tử Khôn có vẻ khá tức giận vì hận sắt không thành thép:

- Cảnh sát cảnh sát! Cảnh sát ta liên lạc làm sao ta có thể không có mặt, ta vừa vào cửa cô ta mở miệng nói vừa rồi cảnh sát đến, ta đã đoán là có chuyện, nên mới quay người định đi! Ngu chết!

Toàn bộ sự việc được lão già tự xưng là Ninh Tử Khôn này kể lại rõ ràng, thành thật, nghe có vẻ không giấu giếm gì. Tống Thiên Diệu cuối cùng mới hỏi:

- Ngươi có biết làm tóc giả cho kịch Quảng Đông không?

Có lẽ những câu hỏi của Nhan Hùng và Lam Cương, lão già này đều có thể nghĩ ra, nhưng duy chỉ có khi Tống Thiên Diệu hỏi, lão già mới ngẩn người:

- Làm tóc giả?

- Ngươi biết không?

Tống Thiên Diệu coi những chuyện lão già kể như truyện cổ tích, dù có lừa được bao nhiêu tiền cũng chẳng liên quan gì đến hắn, thực tế hắn chỉ quan tâm đối phương có biết làm tóc giả hay không.

- Biết, ta làm tóc giả hơn mười năm, từ Thượng Hải làm đến tỉnh thành, dùng làm thân phận chính đáng.

Ninh Tử Khôn nói với Tống Thiên Diệu.

- Bây giờ ngươi không lừa được ai nữa, chi bằng ta trả ngươi năm ngàn đồng, ngươi đến xưởng của ta dạy những công nhân đó cách sắp xếp tóc, dệt tóc. Dạy xong rồi ngươi dùng tiền mua vé tàu rời cảng, muốn đi Đài Loan cũng được, Ma Cao cũng được, Đông Nam Á cũng được, tiếp tục bày mưu tính kế cũng chẳng ai quản ngươi.

Tống Thiên Diệu vỗ vỗ bụi bặm trên người lão già bị còng tay, nghiêm túc nói.

Ninh Tử Khôn bị thái độ của Tống Thiên Diệu hỏi đến có chút ngơ ngác:

- Các ngươi không phải cảnh sát sao?

- Bọn họ là cảnh sát, ta không phải, ta chỉ tình cờ đến đây hôm nay tìm sư phụ làm tóc giả thôi.

Tống Thiên Diệu nói với Ninh Tử Khôn:

- Khế ước bán thân của ba cô gái kia ở đâu?

- Trên người ta.

Ninh Tử Khôn nói:

- Bọn họ đều không có thân nhân, tuyệt đối không có hậu hoạn, là ta mua về, hai ngàn đồng một người, rất đắt đó.

Tống Thiên Diệu sờ soạng trong áo dài của đối phương lấy ra một gói vải, mở ra thì bên trong quả nhiên đầy đủ mọi thứ, sổ tiết kiệm ngân hàng, khế ước bán thân của ba người, sổ điện thoại ghi chép rất nhiều số điện thoại v.v... đều ở trong đó. Tống Thiên Diệu tiện tay xé bỏ khế ước bán thân, quay người nói với Nhan Hùng:

- Ngươi có mấy bà vợ?

- Ba người, trong nhà nuôi một con hổ cái, bên ngoài có hai người.

Nhan Hùng nói.

Tống Thiên Diệu lại nhìn về phía Lam Cương:

- Ngươi có mấy bà vợ?

- Tính cả bạn gái, hẹn hò lâu dài có sáu bảy người, nhưng thêm ba người nữa ta cũng xơi được.

Lam Cương thấy Tống Thiên Diệu xé bỏ khế ước bán thân, chuẩn bị chia nhau ba cô gái như hoa như ngọc, lập tức hăng hái nói.

- Sớm muộn cũng chết trên giường, ba người này đều không thích hợp với hai tên đồ khốn vợ lẽ thê thiếp thành đàn như các ngươi, vẫn là ta tự sắp xếp cho bọn họ thì hơn. Vô Đầu, trước hết dẫn lão già đó đi giam giữ, đợi ta sửa xong phòng riêng cho hắn ở nhà máy rồi sẽ đưa qua. A Hùng, ngươi bảo người dẫn tên Tống Tứ Tỷ kia đến Thượng Hoàn, hỏi cho rõ địa chỉ của thợ làm tóc giả ở Thượng Hoàn.

Tống Thiên Diệu vỗ vỗ mảnh vụn trong tay:

- Cứ thế đi.

- Lão đại, ta tưởng là vụ án lớn, kết quả sao lại thành ngươi cưới tiểu lão bà, còn một đánh ba?

Lam Cương thấy Tống Thiên Diệu chuẩn bị rời đi, gọi với theo.