← Quay lại trang sách

Chương 472 Sư gia Huy đại phát tài (2)

Hơn nửa giờ sau, Sư gia Huy ngồi trên xe tải giao rau của công ty Thiên Minh, mặc bộ vest, tay cặp một cái cặp da cỡ nhỏ, đeo kính gọng đen, tóc chải chuốt gọn gàng từ ngoài văn phòng đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối là vị hoa kiều quản lý của công ty lớn.

Nhìn thấy bộ dạng này của Sư gia Huy, Tống Thiên Diệu đang uống trà suýt phun một ngụm nước trà lên tài liệu mình đang viết, lần trước gặp hắn, hắn còn mặc trường sam, đột nhiên chuyển sang mặc vest, ấn tượng ăn sâu trong đầu Tống Thiên Diệu một thời gian không chuyển đổi kịp.

- Tống thư ký.

Sư gia Huy trực tiếp gọi cách xưng hô cũ của Tống Thiên Diệu, luống cuống lấy từ trong cặp ra mấy bản hợp đồng đối với hắn như củ khoai nóng đưa qua:

- Ngươi xem thử.

Tống Thiên Diệu cầm lấy hợp đồng xem qua một lượt, rồi ngẩng đầu lên đánh giá Sư Gia Huy, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đã làm gì mà khiến bọn quỷ tây này trao cho ngươi loại hợp đồng quân phục chính quy này? Ngươi giúp bọn chúng buôn lậu vũ khí à?

- Ta giúp bọn họ bán những động cơ diesel quân sự tồn kho, đối ngoại công bố là phế phẩm, mua với giá phế liệu, rồi bán lại giá cao và trả lại tiền cho bọn họ, đã bán qua hơn chục doanh trại.

Sư Gia Huy trước mặt Tống Thiên Diệu luôn không tự chủ được mà căng thẳng, gãi gãi mặt nói.

Tống Thiên Diệu trợn tròn mắt, vui mừng nói:

- Đồ khốn, ngươi gan to thật, dám bán cả quân trang của hơn chục doanh trại? Vậy ngươi chẳng phải phát tài rồi sao? Cả Hồng Kông có hơn chục doanh trại, một doanh trại dù chỉ lời một vạn đô Hồng Kông, chỉ cần bán lại cũng kiếm được hơn chục vạn trong nháy mắt? Bây giờ ngươi cũng là đại gia rồi còn gì.

- Tất cả các doanh trại cộng lại, chỉ có hai... hai vạn.

Sư Gia Huy rụt rè giơ hai ngón tay về phía Tống Thiên Diệu, mở miệng nói.

Tống Thiên Diệu nghe con số này, nhất thời bị sặc nước bọt, ho sặc sụa, đợi Lâu Phượng Vân vỗ vỗ lưng mới hoàn hồn, nhìn Sư Gia Huy với ánh mắt tuyệt vọng:

- Đồ khốn, ngươi có phải đồ ngốc không... ta... ngươi... Không trách được bọn quỷ tây lại cho ngươi loại hợp đồng lớn này, việc làm ăn đáng lẽ phải kiếm được nhiều mà ngươi chỉ kiếm có chút xíu vậy thôi? Việc làm ăn quân phục bọn chúng cho không ngươi à?

- Đương nhiên cũng phải biếu xén cho những tên sĩ quan quỷ tây đó, mẹ kiếp, loại làm ăn chính quy này làm sao có nhiều lợi nhuận bằng buôn bán quân trang, đủ để nuôi no những cái miệng quỷ tây mà ngươi đã nuông chiều quen rồi? Chỉ kiếm được hai vạn... Không trách được Lôi Anh Đông hôm qua nói chuyện phiếm bên bờ biển, còn nói với ta hắn gặp phải kẻ ngốc, bán động cơ diesel với giá rau cải, bị hắn mua lại bán sang Ma Cao, dễ dàng kiếm lời ba thành, ta thấy kẻ ngốc trong miệng hắn chắc là ngươi rồi, cây lắc tiền trong mắt bọn sĩ quan quỷ tây, đồng tử mang tài trong mắt các bên mua.

- Ngươi đừng giận nữa, A Huy vốn luôn thật thà nghe lời, ngươi cũng biết mà, hắn đâu biết làm ăn, chẳng phải ngươi dạy hắn làm, giờ đã làm được giám đốc, cũng là nhờ ngươi...

Lâu Phượng Vân ở bên cạnh nhẹ nhàng véo một cái vào lưng Tống Thiên Diệu, mở miệng nói với giọng khuyên nhủ.

Sư Gia Huy được coi là tâm phúc bên cạnh cô ta, được Tống Thiên Diệu coi trọng, sắp xếp ra ngoài làm việc, Lâu Phượng Vân đương nhiên vui mừng, Tống Thiên Diệu mắng Sư Gia Huy trước mặt cô, cũng là để thể hiện sự thân thiết, chỉ là Sư Gia Huy bây giờ đã là ông chủ của công ty Thiên Minh, không còn là tên tùy tùng mặc áo vải thô, làm việc lỗ mãng như trước kia nữa, cô muốn khuyên Tống Thiên Diệu đừng mở miệng là chửi đối phương tục tĩu, tránh để Sư Gia Huy sinh lòng nghi kỵ.

Tống Thiên Diệu trừng mắt nhìn Sư Gia Huy đang cúi đầu đứng trước mặt, cũng thấy lời Lâu Phượng Vân có lý, tên này bây giờ không còn là tứ cửu của Phúc Nghĩa Hưng nữa, mà là giám đốc công ty mặc vest bảnh bao, phải bắt đầu giữ thể diện cho đối phương rồi, bèn vẫy tay với hắn, ném cho một điếu thuốc, cố gắng bình tĩnh hỏi:

- Ngồi xuống, Uyển Thanh đến gặp ta, nói ngươi định hợp tác với cha của cô ấy? Ngươi nghĩ ra sao?

Sư Gia Huy lén lút ngước mắt liếc nhìn Tống Thiên Diệu:

- Ta sợ mình làm không được, vạn nhất không làm ra được quân phục bị kiện ra tòa, lão đại không chịu cứu ta, nên ta nghĩ kéo cha của tiểu thư Uyển Thanh xuống nước, Tống tiên sinh tổng không thể nhìn cha vợ của tiểu thư Uyển Thanh cũng bị kiện...

- Đồ khốn nạn!

Tống Thiên Diệu ném hộp thuốc vào mặt Sư Gia Huy, quay mặt nhìn Lâu Phượng Vân:

- Ngươi thấy tên khốn này còn thật thà nghe lời không? Hắn biết cẩn thận làm việc để ta không nổi giận? Tên này lại còn nghĩ đến việc hãm hại cha của Uyển Thanh... Đồ khốn, đáng lẽ không nên để hắn ra ngoài làm việc, cút về bên cạnh để ta mắng thường xuyên...

- Tống thư ký, để ta về bên cạnh chạy việc vặt đi, ta sớm đã muốn quay về rồi, ở ngoài làm việc gần chết luôn.

Nghe Tống Thiên Diệu mắng hắn, bảo hắn lăn về tiếp tục giúp chạy việc vặt, Sư Gia Huy lập tức phấn chấn hẳn lên, hớn hở mày mặt rạng rỡ nhanh chóng đáp lời.

Tống Thiên Diệu trừng mắt nhìn sư gia Huy, chửi rủa:

- Mẹ kiếp ngươi, ngươi mơ tưởng hão huyền! Ở bên cạnh ta, ta sẽ tức chết nhanh hơn!