Chương 478 Lời mời của Đường Văn Báo
Cúp điện thoại, Chử Hiếu Tín đập mạnh tờ báo trong tay xuống bàn làm việc, tức giận mắng Tống Thiên Diệu:
- Tối qua Bội Anh đặc biệt bảo A Phúc lái xe đến lấy tờ báo này từ tay cô ấy mang về cho ta.
Tống Thiên Diệu cầm lên nhìn qua tiêu đề tờ báo, là một tờ báo lá cải tên “Âm thanh giải trí”, in ấn khá thô sơ. Những tờ báo nhỏ kiểu này, Hồng Kông có đến tám mười tờ như “Linh Tinh Nhật Báo”, “Khai Tâm”, “Giải Trí Chân Lan”, “Hoan Ngu” v.v... đều là loại báo giải trí nhỏ này.
Nếu ví những tờ báo chính thống như những nhà hàng lớn nổi tiếng, thì những tờ báo nhỏ này giống như những quán ăn vỉa hè, nội dung không nghiêm túc như tin tức thời sự chính trị của các tờ báo lớn, phần lớn là những sự kiện xã hội xảy ra ở Hồng Kông, chẳng hạn như nữ minh tinh nào đó từ Đài Loan đến Hồng Kông, hoặc vũ nữ nổi tiếng nào đó được tặng trăm bông hồng, rồi đến những câu chuyện tình yêu nam nữ ly kỳ uẩn khúc v.v...
Khách hàng chính của những tờ báo này là những phụ nữ biết chữ có nhiều thời gian rảnh rỗi, để họ giải trí cười đùa, nên thường một chuyện nhỏ cũng cố tình viết thành uẩn khúc gây xúc động, khiến người đọc xong đều cảm thấy tiếc nuối.
Trong mắt Tống Thiên Diệu, loại báo này giống như tạp chí “Tri Âm” thịnh hành ở kiếp trước của hắn, sự thật không quan trọng, quan trọng là đọc lên phải khiến độc giả cảm thấy đủ cảm động, hoặc đủ ly kỳ, thu hút độc giả lần sau tiếp tục bỏ tiền mua.
Lật đến trang hai của tờ báo, một câu chuyện khiến Tống Thiên Diệu bật cười, không trách Chử nhị thiếu lại tức giận đến vậy. Bài viết này tuy tên nhân vật đều dùng bút danh, nhưng người tinh mắt nhìn qua tự nhiên đều có thể liên tưởng đến nhân vật thực.
Đây là một câu chuyện kỳ tình được kể từ góc nhìn của Trần Chu Đề, mở đầu là câu chuyện tình yêu sướt mướt giữa công tử nhà giàu và ca kỹ nổi tiếng gặp nhau tại hộp đêm, sau đó không ngoài việc công tử nhà giàu bị gia tộc xa lánh, không được trọng dụng, chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày uống rượu giải sầu.
Ca kỹ tuy sa cơ lỡ vận nhưng thông minh tài trí, giúp công tử nhà giàu mưu tính, thành tựu sự nghiệp, lại khuyên đối phương làm nhiều việc thiện. Công tử nhà giàu dưới sự đồng hành của ca kỹ, cuối cùng trở thành tài tử trẻ và nhà từ thiện, lại được tặng huân chương khen thưởng, nổi danh khắp Hồng Kông.
Nhưng vì kết hôn với môn đăng hộ đối, dứt khoát chia tay với ca kỹ, công tử nhà giàu ôm người mới cười, chỉ còn lại ca kỹ nhìn gương thầm đau lòng, than thở chữ tình làm tổn thương người không nhẹ.
Trong văn không chỉ viết Trần Chu Đề là quốc sắc thiên hương, còn thiết kế cô ta thành nữ Gia Cát, Chử nhị thiếu có được địa vị ngày nay, dường như tất cả đều là do cô ta với tư cách là một người phụ nữ, âm thầm mưu tính cho Chử nhị thiếu.
Hơn nữa cuối cùng, giữa những dòng chữ còn ẩn ý chỉ trích Chử nhị thiếu không nên làm kẻ bạc tình, lại miêu tả hình ảnh của Lư Bội Anh như một tiểu thư quyền quý kiêu ngạo không chịu để Chử nhị thiếu có người phụ nữ khác.
Không trách Lư Bội Anh xem xong lại tức giận, Tống Thiên Diệu đã gặp Lư Bội Anh vài lần, tuy là con thứ của nhà họ Lư, nhưng tuyệt đối có khí chất khuê nữ danh gia, ngôn hành cử chỉ, khí chất phong thái, đều không thể chê vào đâu được, hoàn toàn khác với người được viết trên báo.
- Chỉ vì chuyện nhỏ này mà đòi đốt tòa soạn báo sao?
Tống Thiên Diệu đọc xong tờ báo, nói với Chử Hiếu Tín:
- Trần Chu Đề chắc không có gan thuê người viết câu chuyện kiểu này đâu?
Chử Hiếu Tín vẫn còn vẻ giận dữ chưa nguôi, nghiến răng ngậm điếu xì gà:
- Từ khi quen Bội Anh, ta đã cắt đứt quan hệ với Trần Chu Đề, cũng không hề đối xử tệ với cô ta. Đã cho cô ta một khoản tiền, lẽ ra không phải là cô ta mới đúng.
- Đã không liên quan đến Trần Chu Đề, vậy sao lão đại lại nổi giận lớn như vậy, ngươi không thấy ta còn chẳng tức giận sao?
Tống Thiên Diệu mỉm cười với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín nhìn chằm chằm Tống Thiên Diệu:
- Trên báo còn chưa nhắc đến ngươi, ngươi tức cái gì chứ?
- Chính vì chưa nhắc đến ta mới tức chứ, Trần Chu Đề đã là nữ Gia Cát Lượng, ta ít ra cũng từng chạy vặt cho lão đại, vậy mà trên báo còn chưa được lộ mặt lần nào.
Tống Thiên Diệu nói:
- Bớt giận đi, chuyện này, nếu ngươi đốt tòa soạn báo, chẳng phải là đang nói cho cả Hồng Kông biết, ngươi chính là công tử nhà giàu bạc tình bạc nghĩa đó sao?
Chử Hiếu Tín vẫn không chịu buông tha:
- Vậy để mặc tòa soạn báo này bôi nhọ ta? Không tra ra ai đang chơi xỏ ta, ta còn mặt mũi nào nữa? Sắp đến Tết rồi, lúc này nhảy ra gây chuyện với ta, là muốn ta xấu hổ cả năm sao? Bội Anh nói một số bạn bè của cô ấy cũng đã đọc câu chuyện này, lấy đó làm trò cười trêu chọc Bội Anh.
- Có người viết chuyện, ngơi cũng tìm người viết chuyện chứ, Lư tiểu thư đưa báo cho ngươi, đâu nhất định phải bắt ngươi đốt tòa soạn báo để trả thù, ngươi có thể tìm người viết về việc ngươi và Lư tiểu thư quen biết yêu thương nhau như thế nào, rồi xây dựng một trung tâm truyền máu mang tên cô ấy để bày tỏ tâm ý ra sao, cuối cùng hé lộ mơ hồ rằng, chính vì xây trung tâm truyền máu mà đắc tội với người ta, nên mới có kẻ tạt nước bẩn lên ngươi, thế là xong.