← Quay lại trang sách

Chương 482 Ngày Trừ tịch, rắn nuốt voi khổng lồ (1)

Đa số gia đình nghèo khó, ngay cả cưới xin cũng không nỡ bỏ tiền mua giấy phép đốt pháo, cuối cùng đến ngày được đốt pháo không hạn chế, lũ trẻ nhịn suốt một năm tự nhiên phải giải phóng hết mong đợi tích lũy.

Vì vậy, sáng sớm giao thừa ở Hồng Kông, từ Hồng Kông đến Cửu Long, từ đầu đường đến cuối phố, không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng sau khi đốt.

Sáng sớm, trên phố Thái Hòa, Tống Xuân Lương mặc một bộ quần áo mới dùng sào tre trên sân thượng treo cao dây pháo đã được sửa đổi, một dây pháo dài, một đầu treo lơ lửng trên sào tre ở sân thượng tầng 4, đầu kia buông xuống tận mặt đường đá xanh, dài đến hơn mười mét. Cửu Văn Long và sư gia Huy, cùng với Triệu Văn Nghiệp vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, được phân công đến đồn cảnh sát Vượng Giác, lúc này ngậm thuốc lá, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Xuân Lương, đợi hắn dựng xong sào tre, sẵn sàng châm lửa bất cứ lúc nào.

Chu Tú Nhi được Phó Diêu Nương, Thư Nương và Thi Ân ba cô gái dẫn đứng xa xa ở bên kia đường. Mấy người vì quá căng thẳng, muốn co rúm người vào tường, nhưng mắt lại vừa sợ vừa mong nhìn mấy xâu pháo, chờ Triệu Văn Nghiệp, Cửu Văn Long và sư gia Huy đốt. Còn có rất nhiều trẻ con và người lớn hàng xóm cũng đứng sang bên kia, đều trông ngóng nhìn pháo, chờ xem mấy xâu pháo dài này nổ.

- Được rồi!

Tống Xuân Lương cố định từng cây sào tre, đứng trên sân thượng vẫy tay xuống, lên tiếng gọi.

Triệu Văn Nghiệp, Cửu Văn Long và sư gia Huy chia nhau dùng thuốc lá châm ngòi pháo. Khi tiếng nổ vang lên, ba người cũng ôm đầu chạy vào hiệu thuốc trốn.

- Tết đến rồi.

Nghe tiếng pháo nổ vang bên ngoài, Triệu Mỹ Trân cảm khái nói một câu. Năm ngoái vào dịp Tết, Triệu Mỹ Trân còn nhớ cả nhà bốn người, chỉ gói bánh chưng nhân chay, món chính đêm giao thừa là một miếng thịt muối nhỏ, pháo cũng chỉ mua tượng trưng một gói nhỏ, câu đối dán ngoài cửa khu nhà gỗ cũng không nỡ bỏ tiền mời người viết, mà để con trai Tống Thiên Diệu viết.

Nhưng năm nay, Triệu Mỹ Trân tay bận rộn chia kẹo mứt, mắt lại nhìn vào phòng khách, Lâu Phượng Vân, Phấn tỷ, Mạnh Uyển Thanh, Tống Văn Văn, cùng với em gái Triệu Mỹ Châu đang cùng mình bận rộn bên cạnh, thêm mấy người đàn ông, trẻ con đang đốt pháo bên ngoài, tổng cộng hơn chục người.

Năm ngoái ngoài Tống Văn Văn mua một bộ quần áo mới, vợ chồng mình và Tống Thiên Diệu đều không sắm sửa gì, nhưng năm nay, Triệu Mỹ Trân cúi đầu nhìn chiếc áo bông lót lông cáo thêu hoa đang mặc trên người, lại nhìn Mạnh Uyển Thanh đang giúp Lâu Phượng Vân bỏ tiền lẻ vào bao lì xì trong phòng khách, năm nay quần áo mới của hơn chục người, đều do Mạnh Uyển Thanh mang tới.

Cô Mạnh này từ nửa tháng trước đã cho thợ may đến đo ni tấc, sáng sớm hôm nay đặc biệt vội vã tới, mỗi người đều có hai bộ quần áo mới từ trong ra ngoài kể cả giày, không biết nhà cô Mạnh này kiếm được bao nhiêu tiền, chiếc áo nhỏ mình đang mặc, cổ áo và tay áo đều viền lông cáo, nghe nói dùng cùng loại vải với những bộ quần áo đắt tiền ở các tiệm may Thượng Hải.

Lâu Phượng Vân có vẻ cũng kiếm được nhiều tiền, lúc này trên bàn phòng khách có mấy xấp tiền lẻ mới tinh chuẩn bị đặc biệt đều do cô ấy mang tới, đang được cô ấy cùng Mạnh Uyển Thanh, Tống Văn Văn, Phấn tỷ bỏ vào bao lì xì, những bao lì xì này để dành cho Triệu Mỹ Trân và Tống Xuân Lương tặng cho hàng xóm và người trẻ tuổi đến chúc Tết, mỗi bao lì xì bên trong có năm tờ tiền một đồng mới, nhìn mấy xấp đó, cộng lại e rằng phải đến năm sáu trăm đồng?

Pháo đang nổ bên ngoài, lúc này kẹo mứt trong tay, là do vợ của Hàm Ngư Toản (Hàm cá thối) là Phấn tỷ mang từ cửa hàng tạp hóa tới, lương thực, dầu ăn, rau củ, gà vịt cá thịt trong nhà mấy ngày nay, là do sư gia Huy bảo công nhân công ty Thiên Minh lái xe tải chở tới.

Từ cuối năm đến giờ, Triệu Mỹ Trân mới phát hiện, dường như cả nhà mình chưa bỏ tiền mua đồ Tết, muốn mua thì đã có người chuẩn bị sẵn hết rồi.

- May mà nhà tỷ có bốn tầng, không thì nhiều người thế này, một tầng không thể tiếp đãi hết được.

Triệu Mỹ Châu ở bên cạnh giúp chị gái bỏ nốt chút kẹo cuối cùng vào túi may mắn, cũng cảm khái nói một câu:

- Mấy cô gái lớn nhỏ này, đều là bạn gái của A Diệu sao?

Triệu Mỹ Trân lắc đầu, nhớ lại lúc con trai rời nhà tỏ ra xa cách, có chút bất lực nói:

- Ta cũng không biết, A Diệu lớn rồi, không ngoan ngoãn như trước nữa, ta và cha nó cũng không dám quản nữa, trước đây không phát hiện A Diệu trăng hoa, còn nhớ Tố Trinh ở khu nhà gỗ trước kia không? Lúc đó A Diệu suốt ngày dính lấy Tố Trinh, trong mắt chỉ có mỗi Tố Trinh, bây giờ thì hay rồi, nghe A Vân nói với ta, A Diệu còn có một cô bạn gái quỷ muội, tóc còn màu đỏ nữa.

Bên ngoài, Triệu Văn Nghiệp, Cửu Văn Long, Sư gia Huy và những người khác đã đốt pháo xong, lúc này vừa nói vừa cười trở lại tầng hai. Gương mặt Triệu Văn Nghiệp giờ đã lấm tấm râu, đôi mắt cũng sáng hơn so với thời làm khuân vác trước đây. Hắn đi đến sau lưng Triệu Mỹ Trân và lên tiếng hỏi:

- Trân di, Diệu ca đâu rồi ạ?

Vừa nghe hắn mở miệng, Mạnh Uyển Thanh và Lâu Phượng Vân trong phòng khách lập tức đưa mắt nhìn qua. Họ đến sớm từ sáng mà vẫn chưa thấy Tống Thiên Diệu xuất hiện, chỉ ngồi đối diện nhau, không ai dám chủ động hỏi.