← Quay lại trang sách

Chương 499 Tóc? (1)

Được, ta sẽ cân nhắc, người Trung Quốc chịu giúp đỡ chúng ta những người Ấn Độ ở Hồng Kông thật sự rất ít, Tống tiên sinh, ta có được ngày hôm nay, ân tình thật sự là báo đáp không hết.

Hạ Tá Trì cũng có chút xúc động đứng dậy, nghiêm túc nói với Tống Thiên Diệu.

Sau khi ký xong hợp đồng trị giá 3 vạn đô Hồng Kông thành ba bản với Lâu Phượng Vân, hai anh em nhà họ Hạ cáo từ rời khỏi xưởng của Tống Thiên Diệu, cho đến khi đi được một hai trăm mét, Hạ Tá Lợi mới cười nói:

- Anh trai, ngươi thấy bộ dạng Tống Thiên Diệu cảm kích ngươi không, xem ra ngươi nói đúng, cho hắn chút ngon ngọt, là dễ dàng thu phục hắn rồi? Thậm chí huynh muốn vay tiền, hắn còn chịu bảo lãnh cho huynh.

- Làm ăn kinh doanh là như vậy đó.

Hạ Tá Trì cúi đầu cuốn điếu thuốc:

- Nếu đột ngột cắt đứt quan hệ với Tống Thiên Diệu, không khả thi lắm, chi bằng cho hắn chút lợi lộc.

- Nhưng nếu Tống Thiên Diệu biết chúng ta thực tế đã chuẩn bị cung cấp vài vạn bím tóc cho các xưởng khác thì sao?

Hạ Tá Lợi nghĩ đến một vấn đề:

- Chắc tên đó sẽ tức điên lên, nhưng cũng đành chịu thôi, dù sao chúng ta cũng đã dùng hai vạn bím tóc bịt miệng hắn rồi, hắn không tiện trách móc chúng ta trực tiếp được.

- Đúng là có vấn đề, gần đây quả thật muốn vay tiền, chi bằng về nghiên cứu thêm, trước hết thông qua tay Tống Thiên Diệu vay một khoản, để hắn ký bảo lãnh ngân hàng, đến lúc đó nếu hắn muốn trở mặt cũng không dễ, nếu chúng ta không kiếm được tiền trả nợ ngân hàng, việc làm ăn của hắn sẽ bị ngân hàng tịch thu, nên dù trong lòng bất mãn, đến lúc đó cũng buộc phải đứng về phía chúng ta vì khoản vay.

Hạ Tá Trì ngậm điếu thuốc nói:

- Người Trung Quốc, coi trọng ơn nhỏ đáp đền ơn lớn, ta nhường hắn hai vạn bím tóc, hắn sẽ vì thế mà bảo lãnh vay tiền cho ta, còn kiếm thêm được một vạn đô la Hồng Kông, đây chính là thủ đoạn kinh doanh của người Trung Quốc, bọn họ quen hành động theo cảm tính hơn.

Hạ Tá Lợi cười rạng rỡ nói:

- Vẫn là ngươi hiểu rõ người Trung Quốc hơn, người Trung Quốc thật dễ lừa, nói vài câu sướng tai, bàn chút nghĩa khí, kể lể tình cảm, đối phương liền coi chúng ta như tri kỷ, bọn họ không biết, làm ăn chính là làm ăn sao?

- Nếu bọn họ biết, chúng ta còn kiếm tiền kiểu gì.

Hạ Tá Trì thở ra một vòng khói, ánh mắt sâu thẳm nhìn nó tan biến trước mặt mình, thong thả nói.

...

Đuổi hai người Ấn Độ đi, Tống Thiên Diệu xoa xoa mi tâm ngồi yên trước bàn làm việc, Lâu Phượng Vân từ bên ngoài bước vào:

- Chẳng phải ngươi đã bảo bọn đầu gấu ở bến tàu của Phúc Nghĩa Hưng và Triều Dũng Nghĩa điều tra rõ, hai tên Ấn Độ này hiện có khoảng gần mười vạn bím tóc trong kho ở bến tàu Hồng Kông rồi sao? Còn đang nghĩ gì nữa?

Tống Thiên Diệu cầm tách cà phê đã nguội dần lên uống một ngụm, không đáp lời Lâu Phượng Vân, im lặng một lúc mới lên tiếng:

- Sư gia Huy đâu? Bảo hắn đến gặp ta, ta có vài việc cần hắn giúp một tay, thiếu người dùng, giờ xem ra có một tên vô dụng như sư gia Huy vẫn còn hơn không, tên vô dụng làm việc cẩu thả, nhưng ít ra đủ trung thành, không nghĩ lung tung.

Lâu Phượng Vân thấy vẻ mặt khó chịu nhưng bất lực của Tống Thiên Diệu khi nhắc đến sư gia Huy liền muốn cười, đi đến bàn quay số công ty Thiên Minh của sư gia Huy, đợi bên kia bắt máy rồi gọi sư gia Huy nghe điện, Lâu Phượng Vân nói một câu:

- A Huy, A Diệu muốn nói chuyện với ngươi.

Nói xong, Lâu Phượng Vân đưa ống nghe đến trước mặt Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu bỏ tay khỏi mi tâm, cầm lấy điện thoại:

- Sư gia Huy?

Lâu Phượng Vân thì đi ra sau lưng Tống Thiên Diệu, nhẹ nhàng xoa bóp trán và mi tâm cho hắn, thời gian gần đây, số lần Tống Thiên Diệu xoa mi tâm và trán dường như ngày càng nhiều, cũng không biết hắn suốt ngày đang nghĩ gì.

- Tống tiên sinh?

Bên kia điện thoại vang lên giọng của sư gia Huy:

- Ngươi tìm ta?

- Giờ ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?

Tống Thiên Diệu lên tiếng hỏi với giọng thờ ơ.

Sư gia Huy bên kia không cần suy nghĩ đã nói:

- Ta á? Ta vừa mới tắm xong vì đổ mồ hôi, nghe ngươi gọi điện tìm ta, ta chỉ mới mặc quần xong thì...

- Đồ vô dụng! Ta hỏi ngươi đang làm việc gì chính đáng, có bận không, có thể dành thời gian không? Không muốn biết ngươi có tắm hay không!

- Ừm... Gần đây đang hợp tác với lão Mạnh, cha của tiểu thư Uyển Thanh làm xưởng may quần áo, sản xuất quân phục cho doanh trại, xưởng đều do lão Mạnh trông coi, ta chỉ phụ trách chạy qua chạy lại giữa xưởng may và doanh trại, đo đạc kích cỡ các thứ, Tống tiên sinh có việc gì cần ta làm không?

Sư gia Huy bên kia nghe Tống Thiên Diệu mắng mình, không hề tỏ ra khó chịu chút nào, giọng điệu cũng không thấy có biến động cảm xúc, có thể thấy đã quen với việc bị Tống Thiên Diệu mắng.

- Ngươi còn nhớ không, lúc đầu chính tên Ấn Độ đó, kẻ đã nói cho ngươi biết chuyện Hạ Tá Trì làm ăn với người Nhật khi Hồng Kông thất thủ, rồi ngươi truyền đi khắp các doanh trại ấy?

Tống Thiên Diệu cố gắng hít sâu hai hơi, hỏi với giọng dịu đi.

Chửi mắng đến mức đối phương không còn phản ứng, Tống Thiên Diệu cũng lười không muốn chửi nữa, không thay đổi được Sư Gia Huy thì phải học cách thích nghi với cái tên khốn không đâu vào đâu đó.