Chương 510 Thả mồi (2)
Tuy nhiên nắm số tiền lớn này trong tay, Mê Đệ Nhượng vừa vui mừng vừa có chút lo lắng. Vui mừng là vì sư gia Huy nói chuyện quả nhiên giữ lời, ngày đó đã hẹn, nói hàng đến bến tàu Hồng Kông sẽ trả tiền ngay, hôm nay tàu của hắn vừa cập bến đã vội vàng gọi điện cho đối phương, kết quả sư gia Huy quả nhiên đã nhanh chóng chạy đến, nói được làm được. Lo lắng là vì bến tàu long đong hỗn tạp, nhiều người như vậy nhìn thấy mình cầm tiền, e rằng chưa kịp đi đến ngân hàng gửi vào đã bị cướp mất rồi.
- Lão bản Cao, số tiền này...
Mê Đệ Nhượng cầm hai cuộn tiền nhìn về phía sư gia Huy:
- Ta sợ bị người ta cướp mất.
- Không cần lo lắng, A Long, ngươi dẫn hai người đi cùng Mê lão bản đến tiệm cầm đồ hoặc ngân hàng gần nhất, sau khi tiễn Mê lão bản đi rồi hãy quay lại dẫn công nhân vận chuyển hàng.
Sư gia Huy cầm cặp công văn trong tay nói với Cửu Văn Long đứng phía sau.
Cửu Văn Long gọi hai công nhân, hộ tống Mê Đệ Nhượng đang lo lắng rời khỏi bến tàu. Sư gia Huy thì đi vòng quanh đống tóc này quan sát, như thể đây không phải là tóc, mà là một ngọn núi vàng.
Thấy Mê Đệ Nhượng đã đi khuất, Hạ Tá Lợi mới cố gắng để nét cười hiện lên trên mặt, đi về phía sư gia Huy.
Hắn biết sư gia Huy, cũng biết sư gia Huy làm việc cho Tống Thiên Diệu.
- Cao lão bản, lâu rồi không gặp.
Hạ Tá Lợi đi đến gần, mở miệng nói với sư gia Huy.
- Hạ lão bản.
Sư gia Huy ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Tá Lợi một cái, đáp lại một tiếng không kiên nhẫn, rồi tiếp tục đặt ánh mắt lên đống tóc lớn kia.
Mắt Hạ Tá Lợi lướt qua cặp công văn của đối phương, nói với vẻ nửa cười nửa không:
- Lô tóc này là lão bản Tống bảo ngươi thu mua à? Bây giờ trông ngươi giống như người có tiền rồi đấy, hai vạn đồng Hồng Kông mắt cũng không chớp đã trả cho đối phương.
- Tống lão bản lo ngại các huynh đệ của ngươi chỉ cung cấp hàng cho các xưởng khác, cắt đứt nguồn nguyên liệu của hắn, nên bảo ta thu gom trước một số tóc. Sao? Bến tàu là địa bàn của ngươi à, không cho ta đến làm ăn?
Sư gia Huy tỏ thái độ lạnh nhạt với Hạ Tá Lợi.
Hạ Tá Lợi ngược lại lúc này nở nụ cười ôn hòa:
- Chúng ta sẽ không làm vậy đâu, Tống tiên sinh vừa mới giúp huynh trưởng của ta vay được một khoản tiền, có ân tình như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ tiếp tục cung cấp hàng cho xưởng của hắn.
- Tống lão bản chịu giúp các ngươi, là vì hy vọng các ngươi chỉ bán nguyên liệu cho một mình hắn, không muốn thấy các ngươi bán hàng cho tất cả các xưởng, hai anh em các ngươi không biết Tống lão bản đã trở mặt với những người khác sao?
Sư gia Huy trừng mắt nhìn Hạ Tá Lợi với giọng điệu không thiện chí:
- Có gì cứ nói thẳng, bây giờ ta chỉ thu mua tóc, không nói chuyện tình cảm.
- Ta có một vạn bím tóc...
- Ta thu hàng của ai cũng được, nhưng không thu hàng của ngươi, đừng nói hai đồng một bím, cho dù một đồng một bím cũng không thu, đồ khốn, trước mặt lão bản của ta thì tỏ vẻ nghĩa khí, sau lưng lại lén lút cung cấp hàng cho các xưởng khác? Cho dù bán cho bọn họ, các ngươi cũng nên bàn bạc với lão bản của ta trước, đừng quên lúc đầu là ai chịu chiếu cố các ngươi!
Sư gia Huy dứt khoát quay lưng lại, lười nhác không thèm nhìn Hạ Tá Lợi một cái.
Hạ Tá Lợi không tức giận trước thái độ của Sư gia Huy, hắn sớm đã đoán được phản ứng của Tống Thiên Diệu nếu biết hai huynh đệ bọn họ lén lút cung cấp nguyên liệu cho các xưởng khác sau lưng Tống Thiên Diệu, Sư gia Huy là người của Tống Thiên Diệu, đương nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
- Thật sự không thu?
Hạ Tá Lợi cười híp mắt nói:
- Mê Đệ Nhượng mới bắt đầu làm ăn này, không quen thuộc bằng hai anh em chúng ta, hai ba tháng mới thu về được một vạn tám nghìn bím tóc, quá chậm rồi, chỉ một chút tóc như vậy, ở Ấn Độ còn chẳng đáng là gì, làm sao cướp được nguyên liệu của chúng ta, muốn khiến các xưởng khác đứt nguồn nguyên liệu? Chỉ có hợp tác với huynh đệ chúng ta mới có khả năng nhất.
- Hợp tác? Bây giờ ngươi dám sao?
Sư gia Huy tức giận quay người trừng mắt nhìn Hạ Tá Lợi:
- Ngươi có gan bán cho ta toàn bộ hàng tồn kho hiện tại và hàng sẽ đến sau nửa tháng nữa không, đừng nói hai đồng, năm đồng mười đồng một bím tóc ta cũng thu! Ngươi dám không?
- Không dám, ta nói đùa thôi, đã có hợp đồng với những xưởng kia rồi, làm sao có thể bán hết cho Tống lão bản được.
Hạ Tá Lợi nói với nụ cười không thay đổi trên mặt.
- Lời để ở đây, Hạ lão bản, nửa tháng sau lô hàng đó cập bến, nếu ngươi bán cho Tống lão bản, chúng ta vẫn là bạn bè, giá cả cứ tính năm đồng một bím, mười đồng một bím, Tống lão bản cũng không mặc cả, ngươi cũng biết hắn trả nổi, hơn nữa sau khi việc thành công, Tống lão bản còn sẽ chiếu cố ngươi, nhưng nếu nửa tháng sau ngươi vẫn bán cho các xưởng khác, sau này Tống lão bản sẽ chỉ để Mê Đệ Nhượng cung cấp tóc.
Sư gia Huy cuối cùng nhìn về phía Hạ Tá Lợi nói một tràng, rồi gọi công nhân chất tóc lên xe tải, chuẩn bị rời đi.
Hạ Tá Lợi nhìn công nhân của Sư gia Huy chuyển hết tóc lên xe tải đã đến, Sư gia Huy lại một lần nữa cưỡi xe đạp rời đi, trong lòng không nhịn được thở dài, năm đồng một bím, mười đồng một bím, Tống Thiên Diệu đúng là quyết tâm trở mặt đối đầu với Đường Bá Kỳ rồi.