Chương 514 Đại Long Phượng (1)
Lam Cương ngồi trên ghế xoay trong văn phòng của mình, ngáp một cái:
- Chính vì người giàu và quỷ lão đều ở Hồng Kông, trị an nhất định phải tốt mới được. Những thứ như cờ bạc, ma túy tự nhiên phải thu liễm bớt, tránh để quỷ lão nghĩ rằng họ quản lý Hồng Kông quá thất bại. Cờ bạc, ma túy thu liễm, tiền bẩn tự nhiên không bằng những khu vực như Vượng Giác, nên mới gọi là khu vực sa mạc.
- Không nói nhiều nữa, ta cũng vừa mới được thăng chức, ngươi được điều đến Hồng Kông, trước tiên cứ làm việc bên cạnh ta đã. Nhưng Tống tiên sinh là anh họ ngươi, có lẽ vài năm nữa ngươi sẽ ngồi trên đầu ta, ta chào ngươi cũng không chừng. Số mệnh là thứ rất khó nói trước. Ngày đầu tiên ngươi đến, theo quy củ cũ, sắp xếp một màn đại long phượng để lấy hên.
Nói xong với Triệu Văn Nghiệp, Lam Cương hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng:
- A Phát!
- Chuyện gì vậy Vô Đầu ca?
Bên ngoài rất nhanh có một cảnh sát mặc thường phục đẩy cửa thò đầu vào.
Lam Cương chỉ vào Triệu Văn Nghiệp:
- A Nghiệp, vừa mới được điều từ Vượng Giác đến, lát nữa ngươi dẫn hắn đi sắp xếp một màn đại long phượng, lấy hên một chút. Tiện thể cho những người xung quanh biết, sau này ta có việc không thể ra mặt, lời của A Nghiệp chính là lời của ta.
- Đại long phượng?
Tên cảnh sát mặc thường phục tên A Phát ngẩn người:
- Vô Đầu ca, sắp xếp màn của ai?
- Chính là cái tiệm thuốc phiện mới mở ở tầng ba trong con hẻm phía sau đó phải không?
Lam Cương suy nghĩ một lúc:
- Mẹ kiếp, tuy ta không phải là loại vô tình như Sái Lão Hùng, nhưng mở tiệm thuốc phiện trên địa bàn của ta mà không gửi một tấm thiệp mời, kệ mẹ nó là chỗ của ai, lần này chính là cơ hội để hắn tỏ thiện chí với ta đây.
- Đã rõ, vậy ta sẽ dẫn A Nghiệp và vài huynh đệ qua đó ngay.
Nghe xong lệnh của Lam Cương, A Phát gọi Triệu Văn Nghiệp đi ra ngoài.
Tuy Triệu Văn Nghiệp không xen vào, nhưng làm cảnh sát mặc sắc phục ở đồn Vượng Giác mấy tháng, hắn đã biết “đại long phượng” nghĩa là gì. Trước đây “đại long phượng” là tên của một đoàn hát Quảng Đông nổi tiếng ở Hồng Kông, diễn xuất xuất sắc, vé bán hết veo, về sau “đại long phượng” trở thành cách nói của mọi người để chỉ một vở diễn hay.
Còn trong ngành cảnh sát.
“Đại long phượng” đại diện cho việc diễn một màn kịch hay cho mọi người xem khi có người mới báo danh hoặc thăng chức.
Tuy nhiên thông thường phải ít nhất như Lam Cương, từ cảnh sát lên đến cảnh sát trưởng mới đủ tư cách để cấp trên yêu cầu làm một màn “đại long phượng”. Bản thân hắn chỉ là một cảnh sát mặc sắc phục chuyển sang mặc thường phục, chức vụ còn chưa thay đổi, nói theo quy tắc thì hoàn toàn không đủ tư cách.
Lý do duy nhất khiến Lam Cương mở miệng bảo người ta giúp mình làm một màn “đại long phượng”, có lẽ chỉ vì hắn có một người anh họ tên là Tống Thiên Diệu.
A Phát gọi vài cảnh sát mặc thường phục, cùng Triệu Văn Nghiệp đi ra khỏi đồn cảnh sát, thành thạo đi vào một con hẻm nhỏ. A Phát vừa đi vừa chỉ cho Triệu Văn Nghiệp hai người đang đứng hút thuốc trên cầu thang gỗ trong con hẻm phía sau và giới thiệu:
- A Nghiệp, việc buôn bán cờ bạc và ma túy ở Hồng Kông không giống như ở Cửu Long, mở cửa hàng treo biển hiệu rầm rộ. Dưới con mắt của bọn quỷ tây, phải thu liễm đôi chút. Thấy hai tên đang làm nhiệm vụ canh gác trên cầu thang kia không? Chỉ cần có người canh gác, tức là xung quanh có loại buôn bán này.
Vừa nói, A Phát đã gắn thẻ cảnh sát lên áo sơ mi, dẫn Triệu Văn Nghiệp và những người khác đi lên cầu thang. Hai tên canh gác nhìn qua thẻ cảnh sát của mấy người họ nhưng không lên tiếng, để mặc A Phát và những người khác đi qua và vào tiệm thuốc phiện.
Khi vào bên trong tiệm thuốc phiện, trong căn phòng lớn bên ngoài có vài cái giường hút thuốc phiện được dựng lên tùy tiện, có vài người gầy như que củi, trông như những kẻ nghèo khổ đang đốt đèn hút thuốc phiện. A Phát đứng ở cửa gọi to:
- Ai là chủ tiệm?
Một bóng người ngồi dậy từ một cái giường hút thuốc phiện ở góc tường, miệng vẫn không quên hút hai hơi từ tẩu thuốc, rồi mới xuống giường, lê dép đi đến trước mặt A Phát với nụ cười nịnh bợ:
- Tôi đây, ta đây, các ngài cảnh sát có gì dạy bảo?
- Tên thế thân cút đi, ai mới là chủ thật sự? Không thấy cảnh sát đến thăm thì tưởng mở tiệm thuốc phiện ở Trung Hoàn là hợp pháp à?
A Phát đẩy tên nghiện thuốc đang tiến lại gần ra, tiếp tục gọi to.
- Mới mở cửa chưa đầy mười ngày, các ngài cảnh sát, dù có muốn đút lót cho các ngài cũng phải đợi đủ một tháng, kiếm đủ tiền để đút lót cho các ngài đã.
Cánh cửa của một căn phòng nhỏ bị đẩy ra, Thiết Đầu Tô, đầu trọc lóc, là đầu mối của Quần Anh Trần Thái, lững thững bước ra, dùng tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, mở miệng nói với giọng nửa âm nửa dương.
A Phát trừng mắt nhìn Thiết Đầu Tô:
- Mở tiệm thuốc phiện là hợp pháp à? Không cần phải bái kiến sao? Con mẹ mày, ngươi thuộc tự đầu nào?
- Thôi được, là lỗi của ta trước, các ngài cảnh sát độ lượng, mỗi người cầm năm đồng đi uống trà, coi như là tấm lòng của ta, ta là Thiết Đầu Tô của Quần Anh.
Thiết Đầu Tô vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một xấp tiền lẻ, đếm ra ba mươi đồng theo số người của A Phát và Triệu Văn Nghiệp, đưa cho A Phát.