← Quay lại trang sách

Chương 528 Vô cùng đột ngột (2)

Không trách được Hoàng Lục khăng khăng nói rằng hắn sẽ vui mừng.

- Những món quà này đều nhờ Đán Tử ca giúp sưu tầm, ta chỉ bỏ tiền ra thôi. Không có việc gì cầu xin Hiền ca cả, chỉ là muốn bày tỏ lòng biết ơn trong lòng mà thôi.

Tống Thiên Diệu thấy Hà Hiền quả nhiên vui vẻ, cầm bức tranh và tượng người ngắm nghía không ngừng.

- Huấn Chính, giúp ta cất giữ những thứ này, sắp xếp người đưa đến văn phòng của ta ở ngân hàng Đại Phong trước. Khi nào ta có thời gian sẽ từ từ thưởng thức.

Hà Hiền ngắm nghía một lúc rồi cẩn thận cất đi và dặn dò Hoàng Tử Nhã.

Sau khi ngồi lại bàn rượu uống thêm vài ly, mọi người cũng rời bàn. Hà Hiền kiêm nhiệm quá nhiều chức vụ, có đến không dưới mười chức vụ. Chiều nay, ngoài chức chủ tịch Thương hội Ma Cao, Hà Hiền còn là chủ tịch Công hội Ngân hàng Ma Cao, phải đến Công hội Ngân hàng Ma Cao để xử lý một số công việc.

Vì Lôi Anh Đông và Tống Thiên Diệu thực sự không có việc gì cầu xin hắn, chỉ là bày tỏ lòng biết ơn, Hà Hiền cũng không khách sáo nữa, sắp xếp cho Hà Hồng Sinh và Hoàng Lục cùng những người khác tiếp đãi hai người đi dạo một vòng Ma Cao, tối đến sẽ cùng đến nhà họ Hà nghe nhạc.

Bước ra khỏi dinh thự nhà họ Tào, Hà Hiền có Hoàng Tử Nhã đi cùng, đang định bước về phía cửa xe đã mở sẵn, thì cách đó khoảng mười mét, trên bức tường cao của một ngôi nhà đột nhiên thò ra nửa người, tay phải cầm súng nhắm về phía Hà Hiền bắn tới!

- Bảo vệ Hà tiên sinh!

Hoàng Tử Nhã vừa mở miệng đã nhanh chóng rút súng từ thắt lưng ra, đứng chắn trước mặt Hà Hiền và bóp cò nhắm vào tay súng.

- Bùm! Bùm!

Hai tiếng súng vang lên, đầu của tay súng đã trúng đạn, thân hình giật mạnh, ngã từ trên tường xuống.

Chưa kịp để Hoàng Tử Nhã quay người bảo vệ Hà Hiền lên xe, những vệ sĩ khác cũng chưa kịp rút súng chĩa vào tay súng đã chết, Hoàng Lục đi sau Tống Thiên Diệu bỗng nhiên đá mạnh vào lưng Tống Thiên Diệu, khiến Tống Thiên Diệu và Hà Hiền đang đứng trước mặt ngã về phía cửa xe đang mở, Hoàng Lục rút súng ra bắn liên tiếp về hướng sau lưng Hoàng Tử Nhã, miệng còn hét lên:

- Cẩn thận! Phía sau còn có người! Tên chết ở phía trước chỉ là mồi nhử!

- Bùm bùm bùm bùm!

Khi Hoàng Tử Nhã bắn vào tên được cố tình sắp đặt để thu hút hỏa lực, hai bóng người trên bức tường phía sau đã giơ súng nhắm vào Hà Hiền. Kết quả là Hoàng Lục đá trúng Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu va vào Hà Hiền, thay thế vị trí mà Hà Hiền vừa đứng!

Nửa thân trên của Hà Hiền đã bị va chạm đẩy vào ghế sau của xe, còn Tống Thiên Diệu thì loạng choạng bước về phía trước, vừa bước được một bước, đột nhiên nửa thân trên giật mạnh, vai phải bắn ra một vệt máu tươi! Chưa kịp để Tống Thiên Diệu cảm nhận được cơn đau ở vai bị trúng đạn, hắn đã bị Hoàng Lục đá thêm một cú về phía cửa xe, đồng thời không hề sợ hãi đứng vào vị trí mà Tống Thiên Diệu vừa bị bắn trúng, liên tục bóp cò bắn trả về phía hai tay súng!

Lôi Anh Đông, Hà Hồng Sinh, Cửu Văn Long và những người khác đi phía sau khi phản ứng lại thì một vệ sĩ của Hà Hiền đã trực tiếp nhét Hà Hiền và Tống Thiên Diệu đang đè lên người Hà Hiền vào ghế sau của xe, Hoàng Tử Nhã không dây dưa, để lại Hoàng Lục và vài vệ sĩ tiếp tục nổ súng, còn hắn thì cầm súng lên xe, đóng cửa xe lại, xe phóng đi!

Cửu Văn Long nhìn trái nhìn phải, chộp lấy then cửa của cánh cửa gỗ khổng lồ rồi xông đến bên cạnh Hoàng Lục:

- Tên nào bắn trúng Tống tiên sinh vậy, ta sẽ đập nát đầu hắn!

Trên chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, Hà Hiền trầm giọng dặn dò tên vệ sĩ đang lái xe:

- Trước tiên đến bệnh viện Kính Hồ băng bó vết thương cho A Diệu, bảo bệnh viện tìm người đáng tin cậy giúp A Diệu lấy viên đạn ra.

Cơn đau từ vết thương trúng đạn ở vai khiến Tống Thiên Diệu tựa vào ghế sau, mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt hoa lên từng cơn, tim đập dữ dội, hoàn toàn không nghe thấy Hà Hiền nói gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

Mẹ kiếp, ở Hồng Kông đắc tội với bao nhiêu người giang hồ mà chẳng hề hấn gì, đến Ma Cao chưa đầy nửa ngày đã trúng một phát đạn? Công việc làm ăn của mình đang ở thời điểm quan trọng, không lẽ sẽ chết?

Ma Cao, quả thật là đến nhầm chỗ rồi.

...

Chiếc xe chở Tống Thiên Diệu và Hà Hiền phóng nhanh về hướng bệnh viện Kính Hồ, Hà Hiền lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, dùng tay ấn vào vết thương trúng đạn ở vai Tống Thiên Diệu, bị Hà Hiền ấn một cái, Tống Thiên Diệu vốn đã đau đớn khó nhịn phải cắn răng chịu đựng không nhịn được rên lên thảm thiết.

- Cố chịu đựng đi, A Diệu, trúng đạn ở vai không chết đâu.

Hà Hiền lớn tiếng nói với Tống Thiên Diệu đang có biểu hiện thất thần ngắn hạn:

- Ngươi chỉ là bị hoảng sợ, không phải đau đâu!

Tống Thiên Diệu cắn răng tự mình nhận lấy chiếc khăn tay từ tay Hà Hiền rồi ấn vào vết thương, gạt tay Hà Hiền ra, xoay khuôn mặt đã vặn vẹo vì đau đớn nhìn về phía Hà Hiền, trên khuôn mặt đó ngoài sự đau đớn dữ dội, còn hiện lên sát khí, đôi mắt lộ ra sát ý hung ác khiến ngay cả Hà Hiền cũng phải giật mình! Quả nhiên giữa sống chết mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của một người! Sát khí của tiểu tử này nặng thật.