← Quay lại trang sách

Chương 570 Sư gia Huy kiếm đô la Mỹ (2)

Gọi điện đến công ty Thiên Minh, là Phấn tỷ giúp nghe điện thoại, nói sư gia Huy gần đây đang nhờ cô ta và Cửu Văn Long trông coi việc công ty Thiên Minh giao rau và lương thực, đã đi Nhật Bản chưa về.

- Hắn đi Nhật Bản không phải để đặt máy móc sao? Chẳng lẽ là chuẩn bị đi Nhật Bản cưới vợ sinh con? Sao lâu như vậy vẫn chưa trở về?

Nhận được tin sư gia Huy vẫn chưa về, Tống Thiên Diệu nhíu mày.

Lâu Phượng Vân cũng có chút kỳ lạ:

- Ta giúp ngươi gọi cho cha của Uyển Thanh, hỏi thử hắn xem.

Nói xong, Lâu Phượng Vân quay số điện thoại của xưởng may do cha của Mạnh Uyển Thanh là Mạnh Thành Chí hợp tác mở với công ty Thiên Minh, sau khi nói chuyện với Mạnh Thành Chí vài phút, Lâu Phượng Vân kinh ngạc cúp máy, nhìn Tống Thiên Diệu đang chờ tin tức mà không nói nên lời.

- Sao vậy? Sư gia Huy lại gây họa? Trốn đi không gặp người?

Tống Thiên Diệu nhìn vẻ mặt của Lâu Phượng Vân hỏi.

Lâu Phượng Vân lắc đầu, không dám tin nói:

- Mạnh tiên sinh nói, A Huy dẫn theo vài thợ may và một gói quân phục Anh do xưởng sản xuất, đi theo đoàn sĩ quan giao lưu của trại lính Hồng Kông đến căn cứ quân đội Mỹ ở Okinawa Nhật Bản, hình như đoàn sĩ quan này từng hợp tác sâu sắc với lính Mỹ trong Thế chiến II, A Huy dẫn thợ may đi lần này là chuẩn bị giúp đo kích cỡ quân phục cho lính Mỹ ở đó, thử sản xuất một số quân phục Mỹ, nếu giá cả hợp lý, chất lượng đạt yêu cầu, quân phục mà lính Mỹ ở đó mặc sau này cũng có thể do A Huy cung cấp.

Không chỉ Lâu Phượng Vân không thể tin nổi, Tống Thiên Diệu ngồi đó cũng không dám tin.

Tự mình mưu tính toan tính lâu như vậy, mới miễn cưỡng nắm được quyền quyết định trong một ngành công nghiệp mới nổi, hơn nữa vẫn chưa chính thức kiếm được tiền của người Mỹ, chỉ mới bắt đầu chuẩn bị tiếp quản những đơn đặt hàng của Mỹ, thế mà tên sư gia Huy khốn kiếp đó đã mở rộng việc kinh doanh quân phục đến cả binh lính Mỹ, trực tiếp bắt đầu kiếm tiền từ quân đội Mỹ?

- Xưởng may của A Huy và lão Mạnh, trước đây chẳng phải chỉ sản xuất quân phục cho vài doanh trại ở Hồng Kông sao?

Tống Thiên Diệu vẫn có chút không tin hỏi lại một câu.

Hắn nhớ lần trước gặp sư gia Huy, sư gia Huy còn nói chỉ là việc kinh doanh quân phục cho vài doanh trại ở Hồng Kông, sao lại nhanh chóng chạy đến Okinawa Nhật Bản để làm ăn với người Mỹ như vậy.

Lâu Phượng Vân nói với Tống Thiên Diệu:

- Từ một tháng trước, đơn đặt hàng quân phục của mười bảy doanh trại ở Hồng Kông đều đã về tay A Huy và lão Mạnh làm, nếu không thì sao A Huy lại bận đến mức phải đi thuê thư ký? A Huy làm ăn với doanh trại, không dám kiếm lời quá nhiều, kiếm được tiền thì luôn ưu tiên lo lót cho các quan chức ở các doanh trại trước, ngoại trừ ngươi gặp hắn thì mắng vài câu, còn lại hầu như ai gặp cũng yêu mến.

- Ta còn nhớ tên đó ngày đầu tiên đi giao rau cho doanh trại, cãi nhau với bà già đồng hương, nhổ nước bọt vào bà già, bị người nhà bà già đánh bị thương rồi đến kêu ca với ta.

Tống Thiên Diệu ngẩn người một lúc, tự giễu cười:

- Vốn định còn có việc sắp xếp cho hắn làm, giờ hắn có việc lớn để làm, không tiện gọi hắn cả ngày nữa, thôi vậy, sau này vụ xưởng may của người Ấn này, ta liên lạc với lão đầu của Uyển Thanh vậy. Thực ra nghĩ lại, sư gia Huy đúng là được lòng mọi người, giúp lính Anh bán vật tư, hơn chục doanh trại mà chẳng kiếm được hai vạn đô la Hồng Kông, nếu ta là những sĩ quan đó, chắc chắn cũng sẽ yêu quý kẻ ngốc nghếch không biết kiếm thêm như hắn, có việc làm ăn đương nhiên sẽ chiếu cố hắn.

- Hay là ngươi chuyển nhượng xưởng cho Angie đó đi, ta đến công ty Thiên Minh giúp chỗ A Huy vậy, dù sao công ty đó cũng là của ngươi mà.

Lâu Phượng Vân mở miệng nói với Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu ngước mắt nhìn Lâu Phượng Vân:

- Sao vậy, lo con quỷ cái trở về cướp mất xưởng sao? Không đâu, xưởng không thể thiếu ngươi, cô ta cũng không có tinh lực và thời gian chỉ để tập trung vào một xưởng, đợi cô ta giải quyết xong chuyện bên phía Mỹ, cô ta sẽ phải trông coi sản phẩm của công ty Hiển Vinh bán sang Mỹ, lần này cô ta trở về, người thực sự có thể rảnh rỗi lại là ta, không cần phải nghĩ nhiều chuyện như vậy nữa.

- Rảnh rỗi rồi làm gì?

Lâu Phượng Vân hiếm khi nghe Tống Thiên Diệu nói sẽ rảnh rỗi.

Tống Thiên Diệu xoa xoa lông mày:

- Rảnh rỗi, chuyên tâm làm một tờ báo.

Đơn hàng tóc giả này đến tay, mới chỉ là bắt đầu.

...

- Lư tiểu thư, đại ca của ta kiếm được nhiều tiền như vậy, ngươi nhất định không thể để hắn dễ dàng lừa gạt chỉ bằng một ngôi nhà như thế này, nhất định phải mở miệng to như sư tử.

Tống Thiên Diệu sau khi đi lên xuống một vòng trong biệt thự mới mua của Chử Hiếu Tín, mới cười nói với Lư Bội Anh đang ngồi trong phòng khách tầng một.

Hôn sự của Chử Hiếu Tín và Lư Bội Anh đã được định đoạt, Lư Văn Huệ từ nhỏ đã được giáo dục phương Tây, không quá coi trọng ngày cưới, ngược lại phu nhân nhà họ Chử đã mời ba vị thầy phong thủy nổi tiếng từ Malaysia, Thái Lan và Hồng Kông đến chọn ngày cưới cho Chử Hiếu Tín và Lư Bội Anh. Cuối cùng ba vị đại sư đều đưa ra vài ngày, Chử phu nhân đem so sánh với nhau, chọn ra một ngày được cả ba vị đại sư công nhận là ngày có thiên phúc địa lộc nhân thọ, thiên can địa chi nhân hòa và các yếu tố khác phù hợp, đó là ngày 9 tháng 3 năm 1953.

Tuy còn gần một năm nữa mới chính thức thành hôn, nhưng việc cưới xin đã bắt đầu chuẩn bị. Ông chủ Thái Bình thương hành của Anh là Mạch Kỳ Chí vì thương mại ở Hồng Kông gần như ngừng trệ, chuẩn bị về Anh dưỡng lão, một biệt thự vườn trên đường Cơ Lợi Sơn ở Trung Hoàn thuộc sở hữu của ông ta đã được nhà họ Chử mua lại với giá 1,6 triệu đô la Hồng Kông, chuẩn bị làm nhà cưới cho Chử Hiếu Tín sau này.