Chương 573 Ta còn có sáu nhà (1)
Bên cạnh Từ Mẫn Quân nhíu mày:
- Chính Báo không phải đã ngừng xuất bản từ lâu rồi sao?
- Đúng là vì đánh nhau ở Triều Tiên, Cộng sản đã không còn tiền và tinh lực để trợ cấp cho tòa soạn, nên tòa soạn đã đóng cửa ngừng xuất bản từ lâu, bây giờ là giới văn hóa Hồng Kông tự bỏ tiền ra mỗi tháng để xuất bản mỗi tuần một kỳ, nói ra chỉ là hàng tạp nham, nhưng dù là hàng tạp nham, vẫn bán được nhiều nhất hai vạn bản một kỳ, đều bán sang Nam Dương.
Khang Lợi Tu hoạt động cánh tay, miệng nói.
Từ Mẫn Quân liếc nhìn Tống Thiên Diệu, cuối cùng không nhịn được, nói với Khang Lợi Tu:
- Lương hàng tháng của ngươi ở tòa soạn, ngươi nói với ta uống rượu phải dùng hết một nửa, có phải...
- Phải, ta cũng góp tiền, tuy chỉ là một tổng biên tập tạp chí tầm thường, nhưng dù sao cũng là người văn hóa, làm báo chí mà người Anh còn không quản, lẽ nào lại nhắm mắt để Quốc dân đảng chỉ tay năm ngón trong ngành báo chí sao?
Khang Lợi Tu thở dài, dùng ngón tay xoa nhẹ vai nói.
- Tại sao các ngươi phải tự bỏ tiền ra làm một tờ báo đã ngừng xuất bản? Nhất là một tờ báo mà trước đây Đảng Cộng sản đã từng làm?
Tống Thiên Diệu nhìn về phía Khang Lợi Tu, đưa cho đối phương một điếu thuốc hỏi.
Khang Lợi Tu châm thuốc:
- Ban đầu ta chỉ là hùa theo, tưởng rằng những lão tổng, tổng biên tập nổi tiếng trong ngành báo chí chỉ là yêu nước, hoặc là đảng viên Cộng sản, sau khi tiếp xúc lâu mới phát hiện, không chỉ đơn giản là yêu nước, họ còn muốn báo ân, người Nhật đánh Hồng Kông, người Anh bỏ chạy đầu hàng, Quốc dân đảng không quan tâm gì đến Hồng Kông, trước đó hai ba chục tờ báo ở Hồng Kông đều đưa tin về hành vi tàn bạo của quân Nhật đối với Trung Quốc, thậm chí vào đêm trước khi thất thủ, trên báo vẫn còn kêu gọi 'Quốc nạn trước mắt, há dám chết sau', có thể tưởng tượng được những chủ bút, tổng biên tập, tổng biên tập này sau khi Hồng Kông thất thủ, hoặc là bị giam trong trại tập trung, hoặc là bị bắn chết.
Dừng lại một chút, Khang Lợi Tu mới tiếp tục nói:
- Người Anh không quan tâm đến những văn nhân Trung Quốc này, Quốc dân đảng cũng không quan tâm, văn nhân mà, giết một lứa rồi sẽ có lứa mới xuất hiện, Hồng Kông còn không giữ được, đâu còn tâm trạng lo đến sống chết của những người này? Cuối cùng lại là Đảng Cộng sản, trong hơn một tháng Hồng Kông thất thủ, đã hy sinh hàng chục đảng viên Cộng sản để cứu đi gần như tất cả những nhân sĩ văn hóa Hồng Kông đã dùng ngòi bút làm đao chỉ trích hành vi tàn bạo của Nhật Bản, cùng với gia đình tổng cộng hơn 800 người.
- Trong số những người này, có rất nhiều người hiện nay là các lão tổng, tổng biên tập của ngành báo chí Hồng Kông. Chiến tranh Triều Tiên nổ ra, tất cả đều là người văn hóa, không giúp được gì nhiều, nhưng một tờ báo, những người này mỗi tháng góp góp tiền, vẫn có thể làm được. Điều đáng tức nhất chính là Quốc dân đảng, lúc cứu người không thấy đâu, đồng nghiệp trong ngành báo chí nhớ đến chút ân tình của Đảng Cộng sản, làm ra một tờ 'Chính báo' tầm thường để đưa tin về tình hình chiến sự ở Triều Tiên và thời sự chính trị ở đại lục, nó lại nhảy ra phá hoại, vất vả góp tiền in báo, luôn có những tên khốn nhận tiền của Quốc dân đảng nhảy ra đánh bọn bán báo, đốt báo. Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ tiếp tục đánh.
Nói xong, Khang Lợi Tu lại nhìn về phía Tống Thiên Diệu, cười bổ sung một câu:
- Ta chỉ dùng một phần lương của mình để quyên góp hàng tháng, chưa từng chiếm tiện nghi của tòa soạn, ngươi không định đổi tổng biên tập chứ?
- Không đâu, ngươi dùng tiền riêng của mình, ta không có quyền can thiệp, hơn nữa ta nghĩ ngươi không làm sai, nhưng gần đây ta phải làm ăn với người Mỹ, để tránh rắc rối, có chuyện không thể trực tiếp giúp đỡ, nên còn một chuyện nữa, Tu ca, mỗi tháng ngươi lương hai trăm đồng, là để nuôi gia đình, Quân tỷ còn đang chờ ngươi đường hoàng cưới về, ta thấy không bằng thế này, sau này lương tháng của ngươi một ngàn hai trăm đồng, một ngàn đồng dùng để uống rượu, chắc là đủ rồi chứ?
Tống Thiên Diệu kẹp điếu thuốc, nháy mắt với Khang Lợi Tu, với giọng điệu ngươi hiểu mà:
- Báo chí không phải chính trị, ngươi bỏ ra ít tiền, tận tâm một chút, giữ mối quan hệ tốt với những nhân vật nổi tiếng trong ngành báo chí là được, đừng dính vào quá nhiều, nếu không bị gán mác chính trị, sẽ rất khó để người ta cảm thấy công bằng trung lập nữa.
Khang Lợi Tu nhìn về phía Tống Thiên Diệu, rồi lại nhìn vào gương xem khuôn mặt heo của mình, dùng tay chỉ vào đầu mình nói với Tống Thiên Diệu:
- Cái bộ dạng đầu heo xấu xí thế này, ngươi cũng chịu trả lương tháng một ngàn hai trăm đồng sao?
Tống Thiên Diệu cười ha hả:
- Ta còn có thể để một tên ngốc gọi là Sư Gia Huy chiếm năm thành cổ phần của một công ty, thay ta quản lý kinh doanh, thêm một cái đầu heo làm tổng biên tập tòa báo cũng chẳng có gì lạ, hôm nay là hôm nay, vừa hay, ta sẽ đưa ngươi đi gặp một tên khốn là nhà môi giới chứng khoán có giấy phép, sau này những tin tức về thị trường chứng khoán đăng trên báo sẽ do hắn cung cấp cho ngươi.
- Này, bộ dạng này đi gặp người ta, có phải là thiếu tôn trọng không?
Khang Lợi Tu hỏi Tống Thiên Diệu một câu.
- Không sao đâu, tên đó trông cũng rất xấu xí.
Tống Thiên Diệu nói.
Khang Lợi Tu cười toe toét:
- Đồ ngu, đầu heo, thằng khốn, ba loại người này giúp ngươi làm ăn, ngươi muốn không phá sản cũng khó.