Chương 579 Bữa tối sáu người (1)
Tống Thiên Diệu nhìn địa chỉ, là một quán bar nhạc sống tên Đá Cứng ở Vịnh Đồng La, hắn cười với Lư Bội Anh và Chử Hiếu Tín:
- Bí mật thế này? Giống như đặc vụ tiếp xúc vậy?
- Đồ ngốc, cái gì mà đặc vụ tiếp xúc chứ, đây gọi là bữa tối sáu người, một phương pháp hẹn hò mới từ nước ngoài truyền đến, ba nam ba nữ, sáu người lạ không quen biết nhau, cùng ngồi ăn cơm, mọi người có thể không cần nói tên thật, nghề nghiệp của mình, thoải mái trò chuyện với những người khác, như vậy không bị ngượng ngùng như kiểu hẹn hò chỉ có một nam một nữ ngồi đó của Trung Quốc.
Chử Hiếu Tín ở bên cạnh nói với Tống Thiên Diệu không hài lòng:
- Ví dụ ngươi thấy một cô gái cùng bàn không tệ, có thể gọi điện đến công ty mai mối sau bữa ăn hỏi thông tin liên lạc của đối phương, công ty sẽ liên hệ trước với cô gái khiến ngươi rung động, nếu đối phương cũng thấy ngươi không tệ, muốn tiếp xúc với ngươi lần nữa, công ty sẽ đưa thông tin liên lạc của đối phương cho ngươi, nếu không đồng ý, công ty sẽ không cung cấp thông tin liên lạc, như vậy cũng có thể tránh tình huống 'người ta yêu không yêu ta, người ta không yêu lại bám lấy ta' xuất hiện.
Nghe Chử Hiếu Tín gọi mình là đồ ngốc, Tống Thiên Diệu lập tức mở miệng phản công:
- Lão đại ngươi quen thuộc thế này, xem ra chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, nói đến, đêm qua hai cô gái xinh đẹp chúng ta dẫn từ sàn nhảy về khách sạn mở phòng, cô gái đi với ngươi rất không tệ, da trắng mặt đẹp, xương mềm trời sinh...
Lư Bội Anh ở bên cạnh nghe lời Tống Thiên Diệu nói, không nhịn được bật cười, Chử Hiếu Tín ở bên cạnh trừng mắt nhìn Tống Thiên Diệu mắng:
- Đồ khốn, những lời này không được nói bừa, nếu không phải đêm qua ta tình cờ ở nhà họ Lư, chẳng phải bị ngươi làm ô uế thanh danh cả đời sao?
- Oa, ngươi còn có thanh danh à? Ngươi không phải luôn tự xưng là ngọn đèn chỉ đường cho ta trên chốn phong nguyệt, là sư phụ hướng dẫn tìm vui sao? Ta có được như ngày hôm nay, đều là nhờ ngươi truyền thụ?
Tống Thiên Diệu cất số điện thoại đi, cười nói.
Lư Bội Anh khoác tay Chử Hiếu Tín, mỉm cười nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Bảy giờ tối, nhớ đến nhà hàng Tây, không thì hai trăm đồng của ta sẽ mất trắng.
- Một bữa ăn Tây đã tốn hai trăm đồng Hồng Kông? Ngay cả đến nhà hàng trên đỉnh Thái Bình Sơn cũng không có giá này.
Tống Thiên Diệu ngạc nhiên nói.
Thuê cả ba tầng của Thái Bạch Hải Sản Phường, thêm tiệc rượu thượng hạng một bàn, cũng chỉ năm trăm đồng Hồng Kông, chạy đến Thượng Hoàn sáu người lạ ăn một bữa Tây đã tốn hai trăm đồng?
Nếu để La Chuyển Khôn biết, bản thân hắn mỗi ngày còn ăn mì xe đẩy, súp vi cá, bánh trứng gà và các món ăn vỉa hè khác để lấp đầy bụng, cả ngày chi tiêu không quá năm đồng Hồng Kông, mà Tống Thiên Diệu một bữa ăn đã hai trăm đồng Hồng Kông, liệu có phát điên không?
- Nhất định phải đi, cho dù không đi làm quen với cô gái nào, cũng phải ăn cho bằng được 200 đô la Hồng Kông. Có thể mang theo bạn bè không? Nếu được, ta có quen một tên khốn gọi là Cửu Văn Long, ta không biết hắn có thể ăn hết 200 đô la Hồng Kông không, nhưng nếu ngay cả hắn cũng không ăn hết được tiền vé thì có lẽ ở Hồng Kông chẳng còn ai làm được nữa.
Tống Thiên Diệu nặn ra một vẻ mặt đau đớn muốn ăn lại 200 đô la và nói.
Lư Bội Anh nhìn Tống Thiên Diệu bằng ánh mắt trong trẻo:
- Thực ra đó là một người bạn của ta, nghe ta nhắc đến ngươi, cũng biết chuyện của ngươi, có chút hảo cảm, muốn làm quen. Nhưng cô ấy lại nhút nhát, sợ xấu hổ, nên nhờ ta dùng cách này để giới thiệu hai người làm quen. Đến lúc đó nếu cả hai không có ý định giao du, sau bữa ăn cũng chỉ việc ai về nhà nấy, không cần lo lắng sẽ khó xử.
- Lư tiểu thư, người bạn đó của ngươi có biết hiện giờ ta có ba người phụ nữ không?
Tống Thiên Diệu do dự một chút rồi hỏi Lư Bội Anh.
Nói ra câu này, Tống Thiên Diệu lại thấy thừa thãi, lắc đầu tự chế giễu mình.
Lư Bội Anh lại không thấy câu hỏi của Tống Thiên Diệu có gì kỳ lạ, mỉm cười nói:
- Biết chứ, còn biết bên cạnh ngươi có một người phụ nữ Anh quốc nữa. Nhưng cô ta nói, nếu có hảo cảm với nhau, sau này trong lòng sẽ chỉ còn chỗ cho nhau mà thôi.
- Đối với ta mà nói, điều cô ta muốn, rất khó.
Tống Thiên Diệu khẽ nói một câu.
Nghe xong lời Lư Bội Anh, Tống Thiên Diệu đã chủ động dập tắt ý định muốn làm quen với người phụ nữ chưa từng gặp mặt này. Những lời Lư Bội Anh nói chính là, người phụ nữ đó không quan tâm việc hắn có phụ nữ trước khi kết hôn, chỉ cần sau khi kết hôn hai người có thể sống hòa thuận, đồng cam cộng khổ là được.
Sau khi kết hôn chỉ đối với một mình cô ta? Vậy quỷ muội đã cùng hắn trải qua những ngày tháng hoang mang lo sợ thì sao? Lâu Phượng Vân giúp hắn quản lý nhà máy thì sao? Mạnh Uyển Thanh biết học nấu món mới, chỉ cười với một mình hắn thì sao?
Không chừng chỉ là một thương nhân Hoa kiều có chút tiền cảm thấy Tống Thiên Diệu hắn là một cổ phiếu tiềm năng, lại không có gốc gác đủ vững chắc, nghĩ đến việc bồi dưỡng biết đâu hắn có thể một bước lên mây, muốn ra tay trước gả con gái cho hắn, thủ đoạn cũ rích của thương nhân Hoa kiều bản địa Hồng Kông.
Khi không tiền không địa vị, chẳng thấy đối phương muốn làm quen với hắn, giờ hắn có chút cơ ngơi, liền muốn giơ cành ô liu thể hiện thiện chí?